Bản dịch của Lê Đăng Hoan

Cái lạnh khủng khiếp do mưa tuyết rào rào đổ xuống tận đến sáng làm tất cả nước trong hồ đông lại đang di chuyển xuống dưới. Những chú vịt trời lạch bạch đôi chân trần đỏ ửng hôm nay cũng chẳng thấy đâu.

Những linh hồn không tìm được nơi nương náu trên thế gian rất nhiều. Chúng cũng đang vỗ đôi cánh chìm sâu trong bóng tối bay về phương Nam. Tưởng chừng như thân thể chôn vùi trong tốc độ của chuyến tàu đêm và sự lang thang vô định của chúng cũng hét to lên mà chạy đi. Cầm trên tay lá cờ du mục, đang bay dật dờ như mưa tuyết, đi qua đi lại trên sân ga trong buổi sáng mờ ảo, chúng đang muốn đi xuống con đường nhớp nhúa kéo dài đến tận biển trước khi trời sáng.

Giữ trong lòng một mảnh tinh thần bơ vơ không chốn dừng chân của tôi, ném tung vào tảng đá bên bờ biển mà khóc. Không thể giữ được bàn chân cóng lạnh của chúng đang bay về hướng hư không, cũng không thể nào xoa dịu cho ấm lên tinh thần của chúng trong mùa đông.

Bàn tay của linh hồn tôi cũng cô độc lạnh lùng như của chúng chỉ làm ướt thân thể trong mưa tuyết giữ gìn bầu trời lạnh lẽo mà ra đi mãi mãi. Đoàn tàu đi xuống từ tận cùng phương Bắc trong giá lạnh đang dần dần hạ neo trên mặt băng của hạ lưu dòng sông.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]