Đôi khi tôi thường mơ
Sau khi chim bồ nông bay đi xa trên biển Ấn Độ Dương
Tôi mơ những giấc mơ
Như bức tranh cha tôi đã vẽ trên đất quê hương
Sau khi ánh mặt trời lặn dần trong bóng tối
Tôi mơ những giấc mơ
Rồi lại tỉnh
Thấy mình đang sống như những dây điện kêu vù vù trong gió

Còn bây giờ
Trong giấc mơ
Tôi cũng chẳng còn mơ
Tôi hoảng sợ từ bỏ những giấc mơ thường có

Chính khi ấy
Một sự mơ hồ nào đó
Hay sự tưởng tượng đã tạo nên vết nhăn một thời
Tôi từ bỏ
Cái đang có, vẫn đang tồn tại. Là cái đó...

Tôi đã thấy
Ánh sáng lân tinh trên biển đêm nhấp nháy
Tôi đã thấy
Cả chân sóng trắng xoá bởi bão giông
Khi nó bị chôn vùi trong bóng tối
Mà mới đây thôi còn lấp lánh chói loà

Tôi đã thấy
Chính cái đó, cái đang có, vốn vẫn đang tồn tại
Như khoảng cách giữa đứa trẻ đáng thương và người mẹ của mình
Tôi cũng thấy, ánh sáng lân tinh nhấp nháy
rồi vội vàng trốn biến

Bây giờ tôi nhận được những giấc mơ
Cái điều đang có, không chỉ là cái đó

Tôi mơ
hôm qua
không là hôm nay
hôm nay
không là ngày mai
Tôi chỉ mơ ngày mai mà thôi

Ôi! Đất bao la là ngôi mộ của những điều trải nghiệm

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]