Bản dịch của Lê Đăng Hoan

Nếu được như thế, nếu chắc là chỉ thế
Thì hãy quay vè như đứa trẻ mới sinh
từ trong tử cung của mẹ
khi muốn bắt đầu lại từ đầu, sao không thể!
Cuộc sống đơn độc kia
Lúc nào cũng văng vẳng tiếng bão tố theo nhau

Đã thế thì, xin hãy đừng trở lại con đường cũ đã đi
Từng mảnh thời gian trôi nổi vừa qua
Đang phất phơ bay bay như những đồ phơi vừa giặt
khắp nơi

Khi khốn cùng, nướ mắt cũng không còn để khóc

Có những đêm
Sưởi ấm lưng mình bằng ngọn lửa lạnh, cháy trụi trong bếp lò
rồi quay lại, lạnh lẽo tâm hồn, sưởi ấm cho lồng ngực
Rồi lại có đêm
Trong bóng tối, toàn thân lạnh cóng, run rẩy, rùng mình

Môi khi ngày mai được như ngày hôm nay
tôi luôn là người khách sau chót
Những dãy núi trong hoàng hôn trùng điệp
COn đường sẽ phải đi
Còn xa hơn những con đường đã tới

Gió hãy nổi lên
Gió hãy nổi lên

Nỗi buồn không phải là điều mua đi bán lại đến cùng
Cho nên
Như một ngọn đèn
Cũng buồn đến thế

Còn có gì để lại mà đi
Còn gì
Để lại!
Hãy nhanh nhanh rũ bỏ những nơi đã từng đi qua mà đứng dậy
Bán đảo Taean của Bờ biển Tây đã hết mù sương, phải chăng là điểm cuối cùng

Đó phải chăng là linh hồn hay là thơ gào thét trong khoảnh khắc nào đó

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]