Chúng ta đang ở một địa phương của vũ trụ
Có lúc, đó là vùng hoang dã
Có lúc, đó lại là cái tử cung
Bây giờ chúng ta, từng nhà thơ
Đâu chỉ là nhà thơ đang sống trong đơn lẻ
Ở đây
Chúng ta là nhà thơ đang sống
Cùng với những vùng đất xa xôi lạ lẫm
Đã được tạo thành từ những cái khác rồi

Dù một âm thanh nào
cũng không vượt được giới hạn của sự tiêu diệt
Có lúc thân thể thật nặng nề
Có lúc thân thể lại nhẹ hơn cả tâm hồn
Linh hòn của các nhà thơ đã chết
Đi vào trong thân thể của mỗi chúng ta
Xếp đôi cánh mệt mỏi làm tổ
Tôi là trên cả tôi nữa
Anh còn là trên cả anh nữa

Chúng ta đang hát bằng phương ngữ của vũ trụ
Hát bằng tiếng mẹ đẻ mới của nhà thơ đã mất
Bắt đầu là một mình
Nhưng sau đó luôn luôn có bạn cùng đi

Cột sóng lớn tung lên thành cơn xoáy lốc
Đến sáng hôm sau lại yên lặng nhẹ nhàng
Và khi đó những con hải âu trốn đi vì sợ hãi
Lại hiện ra
Không còn run rẩy nữa
Bay lên vẽ một vòng tròn đẹp nhất
Chính lúc đó, lúc vòng tròn đẹp nhất đã vẽ
Chim hải âu lại chết
Có ai thầm gọi nó là nhà thơ không

Có ngày dài như khúc ruột trưởng thành chậm chạp
Lại có ngày ngắn như cánh hải âu non vừa mới nở sinh
Vì cuộc đời còn lại của nhà  thơ đã mất
Nằm giữa cuộc đời ẩu truyện kể khởi đầu của mỗi chúng ta

Trên cao nguyên năm nghìn mét là không trung
Loài hải âu Tibet héo gầy đang bay
Một ngày rất xa xưa, rất xưa nào đó
Khi một đại lục trôi đến va vào bờ biển tươi đẹp
Bờ biển đó đã vỡ tung hỗn loạn
Biến thành dãy Himalaya
Hải âu mất biển cả
Kêu lên những tiếng thất thanh
Sau này sẽ có
Sau này sẽ có
Những con hải âu hai tuổi, mười hai tuổi hay một ngàn ba trăm linh hai tuổi
Tiếng hót của chúng, cuối cùng đã trở thành bài hát, trở thành thơ

Vì thế mà chúng ta
Từng nhà thơ, từng nhà thơ đang sống
Cũng không phải chỉ là từng nhà thơ đơn lẻ
Mà trên thế gian này và cả sau thế gian này nữa
Từ một người
Sẽ phải thành ba, thành bảy hay mười một nhà thơ
Chúng ta đến
Cảm giác của thời gian mà chúng ta đang đi là chính chúng ta
Bây giờ chúng ta đang tưởng nhớ ai
Ai đang cùng chúng ta
Khi chúng ta thương nhớ từng người một
Chúng ta gặp nhau ở nơi này
Ngoài ra ở bao nơi khác nữa
Còn bao nhiêu cảnh ly biệt đang còn

Ở đây
Trong vùng đất của chúng ta có hồ nước
Trên mặt nước, trước khi mở mắt
và sau khi nhắm mắt
Có những hoa sen trắng vươn lên
Nhà thơ chưa viết khúc bi thương cho một ai
Thật là bất hạnh

Chúng ta mang nỗi bất hạnh này
Thỉnh thoảng lại phải viết những khúc bi thương mới
Đó chính là cái tên khác của bản tình ca. Là hoa
Ôi! Nỗi buồn cũng cần thiết
Hồ nước còn nhớ nơi trung tâm biển cả, dấu tích xưa của chính mình

Tác phẩm viết vào tháng 11 năm 2000 nhân ngày lễ chúc mừng các nhà thơ Quốc tế tại Cơ-ra-cốp (Ba Lan). Tác phẩm của chủ đề "Đêm vì những nhà thơ đã chết".

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]