Nào ai biết thế gian ta xây nên lại sụp đổ dễ dàng đến thế
Bát đĩa trên giàn nghiêng ngả tung rơi cùng tiếng la tiếng hét
Nào ai biết kể cả khi đèn điện cùng ngọn lửa lắc lư chao đảo
trong khoảnh khắc mặt đất sụp đổ
lún sâu sụt lở tan tành.
Cả ngôi nhà và xóm làng ta đã dựng
vỡ tan tành từng mảnh như cốc chén thuỷ tinh.
Ta mất cả người thân chỉ còn lại đống phế tàn!
nhưng trong hoang mang, ta còn có bao người đang sống.
Dù dư chấn bao lần làm rung chuyển núi sông và thung lũng
nhưng chúng ta phải rũ bụi, đứng lên thôi.
Trước khi cỏ mọc lên trên mộ người yêu thương,
chúng ta phải đóng gạch xây đền và tắm rửa cho trẻ nhỏ
rung tiếng chuông lên để nâng đỡ những người ngã xuống
trấn an cây rừng và loài thú chim muông.
Hãy lên đồi cao mà nhìn kỹ những gì hoang phế
Ta xây lại thị thành bằng chính những bàn tay
Nước lộ thiên sôi, âm thanh gửi ta lời cảnh báo
Chấn động nhỏ có thể làm nghiêng thành quách cổ
Đó là những gì từ quá khứ dạy răn ta!
Hãy thôi đi lời xin lỗi, vì không bảo vệ được cho ta
Xung đột và động đất đến bất cứ lúc nào, có thể
Chúng ta không phải là nhân loại toàn năng vạn thế
Nhưng phải dựng xây một cấu trúc vững chãi lâu dài.
Phải đào xếp lại bên lề những phế tàn còn lại
thắp sáng ngọn đèn bằng niềm tin giá trị mãi vững bền
Tập trung tất cả những bàn tay đang run rẩy mà mạnh mẽ đứng lên
Thế gian chẳng bao giờ đứng yên vì động đất.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]