Sự bất diệt thật đáng buồn biết bao nhiêu
Thế gian này là thế gian nứt vỡ
Mọi người đều muốn không bao giờ quên họ
Để vĩnh viễn không quên, họ dựng bia đá để đời
Họ khắc tên của họ
Lên tấm bia muôn thuở

Phải đâu chỉ có gió mới là vinh quang của gió
Gào lên bằng bão tuyết
Tấm bia đứng yên lặng
Nghe được bao nhiêu người đi qua

Thế nhưng tên của họ
Không thể sáng chói hơn cái thực mà nó có
Chú ngỗng trời bay trong đêm dưới vầng sao sáng
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Khi không biết đọc cái tên của chính mình

Họ tập trung lại cùng nhau một lúc nào đó
Rồi lại tách ra trăm ngả
Cái tên vẫn giữ gìn trong trái tim họ
Dần dà mờ nhạt phôi pha

Sự bất diệt thật đáng buồn biết bao nhiêu
Những con cháu bất hủ của họ sau này
Chúng sẽ không còn biết
Cái tên kia
Là của những ai
Và rồi có bao nhiêu người
Từ những nơi xa xôi mới tới
Họ lại càng không biết cái tên đó là của ai

Nếu không phải cái tên viết nên trong mưa gió
Nếu không phải cái tên viết nên trong sóng biển xa xăm
Nếu không phải cái tên
vang vọng lại
từ tiếng thét giữa các vách núi
của ai đó vừa thanh thản chết rồi bật sống lại
Thì cái tên khắc lên bia đá rồi cũng bị mài mòn
Không còn nghe được
Những tiếng sấm vang động
Cùng tiếng gió mưa vang đến bên tai

Nghìn năm sau, nghìn năm về trước
Cái tên của họ mất đi, tốt hơn là không cần gì bất diệt
Cái bia đó cuối cùng cũng chỉ là
một tảng đá rêu phong phủ kín
Thà thôi, thì chôn vào lòng đất
không bao giờ đứng dậy là hơn

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]