Bản dịch của Lê Đăng Hoan

Anh là thuyền gỗ
Em khách bộ hành

Em bước lên anh bằng đôi chân bùn đất
Anh sẽ ôm em, ôm chặt để qua sông
Anh đã ôm em vào lòng thì dù nước nông sâu, khúc khuỷu
Anh vẫn vượt qua chẳng chút nề hà

Nếu em không đến cùng anh
Anh chẳng quản gió sương, mặc cho mưa tuyết
Mà chờ em sáng sớm đến đêm khuya
Nếu em chỉ hững hờ qua sông
Không ngó ngàng gì đến anh cũng được
Nhưng anh biết thế nào em cũng đến
Anh chờ em, ngày mỗi ngày anh vẫn chờ em
Mặc tuổi tác, dẫu già nua theo ngày tháng

Anh là thuyền gỗ
Em khách bộ hành

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]