Chàng vâng chiếu sai ra biên ngữ,
Tiễn chàng đi tới giữa hà kiều.
Ngậm ngùi sẽ dặn mấy điều:
Ân tình chớ nỡ bỏ liều đi lâu?
Ai hay đâu chảy rồi tin vắng?
Bức bình vi chút chẳng hơi quân!
Thêm quynh vẻ biếc in ngần,
Màn san hô đó, hồng trần chan chan.
Nỗi ly biệt động bàn thêm hãi.
Mong chốn nào được lại gặp người:
Một xin làm nguyệt bể khơi,
Một xin làm áng mây trôi đầu ghềnh
Mây kia với mặt mình thường gặp,
Nguyệt kia từng soi khắp đòi nơi.
Bên chàng đi lại chẳng dời,
Dẫu nghìn muôn dặm xa khơi thấy liền,
Đường thăm thẳm cách miền sơn hải
Giận nỗi chàng khách mãi phương xa
Khi đi lau mới vàng pha,
Lại nay mấy độ mai hoa trắng rồi!
Hoa man mác gặp hồi xuân nở,
Ý xuân này biết giở cùng ai?
Vi chàng cảnh liễu vin hoài,
Hoa rơi đầy đất, vắng người phù chi!
Sân xuân thảo xanh rì một lượt,
Ôm đàn tranh tha thướt hoạ đường:
Vì chàng này khúc tư hương!
Giọt tình gửi tới sóc phương đó cùng:
Sóc phương đó non sông cách trở,
Muôn dặm xa, tờ chữ ai mang?
Giọt châu trên gối ngân trang,
Xiêm thêu mấy cảnh hoa vàng rất cao,
Vắng nghe tiếng xuân hồng qua bến,
Tình li nhân đau đến nhường nào!
Huyền còn, ruột đã như bào,
Oán lâu, huyện chửa lựa vào khác xong
Chàng nhớ thiếp, tấm lòng này nặng,
Thiếp nhớ chàng cũng chẳng chút nguôi!
Di làm một bản dâng giời,
Ngửa […] xin giả chồng tôi mau về.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]