Tôi với Jan trong xà lim số mười ba
Trong toà Đốc lý, giữa trái tim thành phố
Cùng bị bắt đã được ba ngày
Chúng giam chúng tôi trong tù, thế đó.

Ngủ giữa đất thật là gian khổ
Miếng cơm tù chó cũng không ưa
Nhưng Jan vẫn say sưa môn biện chứng
Còn tôi, nhè nhẹ áng mây thơ

Mọt tiện, ngáy khò, hôi thối... làm sao?
Sống là lắm chuyện bất ngờ khó biết
Dòng chữ than trên tường ai đã viết
"Cuộc đấu tranh của những người làm bánh muôn năm"

Chẳng lo chi. Tôi ở trong nhà giam
Từ thứ sáu có lẽ rồi một tháng
Trong khi Jan viêm dạ dày đau đớn
Mà tuổi anh xấp xỉ lục tuần.

Phải kiên cường và phải giàu nghị lực
Mới có thể xem thường những việc thế kia
Vì con người khi anh ta đau bụng
Cũng có thể quên môn biện chứng

Tôi ngồi đằng đẵng đếm thời gian
Jan thiu thiu ngủ dựa vào tường
Trên quả cầu cái đầu anh hói bóng
Bốn giờ mai sắp dọi ánh dương

Anh rỉ rên, thức dậy, chẳng lo âu
Vươn thẳng cái lưng tôm, anh nói:
"Cậu biết không, ở Manhitôgooc
Ngày hôm nay đã chạy hai lò cao"

Bình minh xám và miễn cưỡng trôi qua
Như ai kéo qua bầu trời thành phố
Tôi tự bảo: "Thật là đẹp quá!
Trong cái hầm ghẻ lở số mười ba"

Tôi lại nhớ đến chàng Jan
Đến La Mã, đến Crimê, đến Ba Lan
Khi ở đây bừng sáng giữa nhà giam
Những lò cao của Manhitôgooc.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]