Lão Thôi độc ác làm sao
Ra đi, ông Lý chẳng bao giờ về
Sẻ mẹ chết, sẻ con lìa tổ
Hương một mình khốn khổ cô đơn
Muốn tìm du kích ngoài thôn
Tay sai nó biết chẳng còn cách chi
Mang gạo bánh đi về mua chuộc
Lão Thôi mong chiếm được Hương Hương
Nó lo cầu cạnh đủ đường
Một ngày ba bận nó thường tới khuyên
Nói năng hết cứng lại mềm
Hương dầu đến chết một niềm khăng khăng
Ngày Hương khóc đến ba lần
Lòng nào mà chẳng thương tâm rũ rời
Lòng thương tâm lòng rơi nước mắt
Khăn da dê lệ ướt dầm dề
Chiếc khăn tấc rưỡi một bề
Vừa lau ráo đã ủ ê khóc hoài
Phía sau phòng dãy dài cồn đất
Trông ra ngoài bát ngát hoàng sa
Lúa vàng cao thấp gần xa
Trông ra chẳng thấy đâu là người thân
Kìa cây du trồng gần trước cửa
Du vừa tầm, dưới gốc du to
Lắc du, Hương muốn dặn dò
Nhờ du bắc hộ cầu cho tới người
Nhìn qua song, nhạn về Nam vội
Nỗi đau lòng nói mãi còn nguyên
Về Nam nhạn biết đưa tin
Đề thư gửi nhạn đưa liền tới nơi:
"Khi anh đi lộc đâm chồi nảy
Lá rụng rồi chẳng thấy anh đâu
Không đi, ngựa phải quất mau
Không về, phải gửi vài câu tới người
Một hòn đá với hai hòn gạch
Anh biết em khổ cực làm sao
Trời mây gió thổi ào ào
Ái ân thôi đã bắt đầu chia tan
Có hột gì tròn hơn hột đỗ
Có ai người cực khổ bằng ta
Gì đau như gạo xay ra
Có ai đau khổ hơn ta một đời
Nhớ anh hoài, cơm nhai khó nuốt
Lòng như thiêu, miệng xốp cả rồi
Lúa trong tối, lúa ngoài trời
Ở đâu em nhớ, đó hoài khóc than
Bưng bát cơm em càng nhớ tới
Nước mắt hoà với miếng cơm đêm
Nhớ anh không thắp nổi đèn
Nhớ anh gần sáng trời thêm tối trời
Mắt không ngủ nhớ hoài nhớ nữa
Vẽ hình anh xuống giữa giường xem
Gọi anh mau lại cứu em
Anh mà đến chậm đời thêm khó lòng
Em dẫu chết anh đừng thương xót
Chết hãy còn yêu một mình anh
Ngựa cao, bàn ngắn, sát mình
Hồn em sẽ ở bên anh đời đời"
Bác Lưu thật là người tốt bụng
Qua nhà Hương thường cũng hỏi han
Khuyên Huơng những lúc rảnh rang:
- "Hương ơi! Chị chớ đau thương quá nhiều
Quân du kích một chiều sẽ tới
Thù công tư báo cả hoà hai
Đem dây trói sống lão Thôi
Quét tan giặc trắng, hết đời tay sai"
Mười hạt mì, ba mươi cạnh khía
Thương tâm nhiều Hương bị ốm đau
Không mưa, rũ héo hoa màu
Ốm đau quá đỗi, gầy hao mặt mày
Ốm đau khâu một đôi giày
Khâu giày gửi lại, mắt đầy lệ rơi:
- "Bác Lưu! giày mới của tôi
Tôi dù có chết, bác thời trao tay
Gửi đi, bác dặn câu này:
Rằng anh đi một đôi giày ấy thôi"
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]