Tâm hồn tôi suốt đời mang bí mật
Một tình yêu bỗng chốc hoá thiên thu
Tình tuyệt vọng nên tôi đành câm nín
Người gây ra nào có biết gì đâu
Đi gần nàng nhưng nàng không để ý
Luôn bên nàng mà tôi vẫn cô đơn
Tôi sẽ giữ suốt thời gian cõi đất
Không dám xin, không dám nhận gì hơn
Dù trời ban vẻ dịu dàng quyến rũ
Trên đường đi, nàng lơ đãng nào hay
Mặc tình yêu thì thầm theo mỗi bước
Nàng vẫn đoan trang, chung thuỷ bao ngày.
Khi đọc thơ viết về mình, nàng hỏi:
“Người phụ nữ nào đây?” rồi chẳng hiểu gì hơn!.