Nàng đặt bát đĩa xuống bàn và một cách tuyệt vời nàng dẫn câu chuyện người yêu đang ngồi đối diện nàng lát nữa đây sẽ nhìn thẳng vào nàng, nói nhỏ. Thức ăn này giống như lưỡi kèn ôboa.

Dưới gầm bàn, gót chân trần của nàng giờ đây mơn trớn hơi ấm của người yêu, trong khi những giọng nói nàng không nghe được đang ngợi ca nàng. Ánh đèn toả rối, dệt thành cuộc giải sầu nhục dục của nàng.

Một chiếc giường, rất xa, nàng biết, kiên nhẫn và run rẩy trong cõi lưu đày của tấm vải phủ thơm ngát, như một mặt hồ trên núi sẽ không bao giờ bị bỏ phế.