Bản dịch của Hoài Anh

Bắc nhìn nhạn nẻo Hành Dương,
Nam lầu đãi nguyệt thời thường lên thăm.
Nước dài: nỗi nhớ xa xăm,
Sầu cố hương nặng mấy tầm non cao.
Phong trần cảnh đã lao đao,
Lại nghe cây cỏ xạc xào hơi thu.
Người ở ẩn cười ta ngu,
Cười ta mê mải vẫn chưa quay đầu.