Gió lạnh ban đêm phút thổi lùa
Từng cơn bẻ gãy nhánh cây khô
Trắng đồng tuyết trải như khăn liệm
Cho những người yên nghỉ dưới mồ

Hẹp nẻo chân mây nổi một viền
Dài, đen sát đất quạ bay liền
Dăm ba con chó đào mô quạnh
Lách cách xương va bãi cỏ hèn

Dưới cỏ nghe người chết rỉ rên
Ôi dân nhợt nhạt của Đêm đen
Nỗi chi cay đắng khu tan giấc
Môi lạnh bật ra tiếng nấc rền

Quên đi! Người chết, trái tim tan
Máu nồng động mạch vẫn khô tàn
Làm mồi dòi bọ, âu là phúc
Nhớ buổi sinh thời chút, ngủ an!

A! Lúc được nằm dưới mộ sâu
Như tù già lão thoát xiềng đeo
Ta mong cảm thấy thân ta trước
Nhập đám tro chung, gỡ ách sầu

Người chết, ồ ra vẫn ngủ yên
Tiếng kia từ gió, chó lan truyền
Tiếng thiên nhiên thở than buồn bã
Tiếng trái tim ta trút hận phiền

Hãy nín! Trời câm, đất để khi
Đã không khỏi được, khóc làm chi
Nên như sói chết trong im lặng
Ngoạm chặt lưỡi dao mõm máu phì

Quằn quại dày vò một chút thôi
Rồi im. Đất mở lấp thân người
Mai ngày kín mộ, cỏ quên lãng
Mọc trên hư ảo của muôn đời

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]