Bản dịch của Dương Văn Vượng

Cẩm bào may được một thân thôi
Từng trải mười năm khốn khổ rồi
Tước lộc tránh sao người ám hại
Thẳng ngay càng lắm bạn chê bai
Vợ con nghèo thiếu thêm không nỡ
Cha mẹ cơ hàn thật khó coi
Quan thế quan chi, quần áo vướng
Về vườn một lối thấy thảnh thơi