Bắc Thành ta đã hai nơi ngụ,
Mà xem phong cảnh vẫn như cũ.
Gặp ông chợt nhớ mình xa quê,
Tay nắm, lòng như vừa tỉnh ngủ.
Ngoài mặt chuyện trò, dạ tủi riêng,
Chưa đơn hơn canh ông xuống thuyền.
Lúc ấy may còn trăng sáng chiếu,
Đêm dài, đất khách, ý vô biên.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]