Bản dịch của Cử Tạ

Người nước Việt Nam là Nguyễn Thượng Hiền xin kính cẩn lấy mảnh lòng son và máu hận đầy trời, kêu gọi hồn nước Việt Nam mà bảo rằng:

Than ôi!

Nước lớn nước nhỏ tuy khác nhau, nhưng nước nào cũng có hồn, chỉ riêng nước ta là không thôi. Thật ra đâu phải rằng không có, nhưng khốn nỗi lòng người ngu si, quá đỗi say mê vì danh lợi, ưa thích điều nịnh hót, sợ sệt đường trung nghĩa nên trước cơ đất nước tan tành, đâu có biết xót, mà chỉ nghĩ sao cho vinh thân phì gia là được.

Hiện nay, nước thù đang bị thua trận, ấy tức là cơ hội cho ta khôi phục.

Họp đàn lại có thể gây dựng được bờ cõi;
Gắng sức lên có thể đánh tan được thù chung.
Cớ sao hôn hôn mê mê?
Sớm dua chiều nịnh.
Theo địch có hàng muôn chước,
Vì nghĩa sao không một người!
Thảm thương thay!
Cả nước không biết hổ là gì!
Chả trách nó coi như lợn nuôi trong chuồng, đánh cho như ngựa dưới xe.
Than ôi! Nước hãy còn kia!
Mà hồn đâu mất.
Ta nay lên cao, kêu gọi mấy lời:
Nào đất Sài Thành; nào miền Hà Nội;
Nào vùng Thanh, Nghệ; nào chốn Hương, Bình.
Há không ai người nghĩa sĩ, nghĩ thù ra tay cứu vớt!
Há không một người dân nào, vì nghĩa cả lên đường rong ruổi!
Để rửa nhục cho dòng giống;
Để tẩy xấu cho nước non.
Than ôi!
Hồn ở nơi đâu?
Sao chẳng về mau?
Chí giỏi tài cao, trở lại đường ngay.
Tóc ấy da ấy, chớ để làm tớ làm tôi;
Đầu óc kia, không nên vào luồn ra cúi.
Về đi, về đi!

Theo gương tiên tổ, như Lê Thái Tổ đuổi giặc Minh, như Trần Hưng Đạo phá quân Nguyên.

Về đi! Về đi!

Xem gương láng giềng, như dân Trung Hoa dấy lên ở Vũ Xương, người Nhật Bản xưng hùng ở cõi khơi.

Nghìn người muôn người, dốc lòng nhau lại. Cùng gắng sức, cùng lập công, cùng bàn kế, đề cho người trên thế giới, ai ai cũng phải lác mắt nói: Kìa nước Việt Nam, nay đã vùng lên giành độc lập, không còn là nước tôi đòi của Pháp-Lan-Tây nữa.

Than ôi! Đồng bào!

Ta nguyện hồn thiêng của nước bốn nghìn năm sẽ nhờ hùng khí của tất cả quốc dân mà làm cho sống lại, không để bị mất về lũ kẻ lòng lang dạ sói với quân mặt thịt mày mo nữa.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]