Trong ánh đèn đường mờ, một thành phố vắng tanh
Một đêm tháng năm toả mùi hương nghệ, mùi nhạt hoà vô vị
Mặt trăng như vào vũ hội hoá trang
Rong ruổi trên chiếc thuyền cổ xưa dát vàng đẹp nhất
Một chú lùn dị dạng đi lang thang giữa các ngôi nhà và hát
Lời bài ca nhẹ tênh, có chút hứng tình:

- "Em - cô gái của đường phố ơi, khi mọi người đàn ông đã ngủ
Anh muốn đến cùng em như người tình bí mật trong đời
Còn khi mặt trời lên, đám đàn ông thức dậy
Chẳng ai biết rằng em đã là vợ anh rồi
Anh như tiếng nói lạc loài, đến từ đồng cỏ ướt
Nơi tâm linh trái đất còn thở than mù mịt giữa đêm hoang
Anh là men say của thứ rượu vang đã bốc thành hơi nước
Khi đất mở ra những hành lang ngầm, ẩm thấp đã bao năm!

Hãy uống thứ nước của đất này đi!
Nó được cất lên từ sương tan chảy
Từ sừng nhọn của vầng trăng rồi thẩm thấu vào đêm
Tích dần sức sống từ bao nhiêu củ, bao nhiêu rễ
Không bàn chân người nào bén mảng đến đâu em!
Cho đến khi nó đổ đầy những cốc chôn trong đất
Thành thứ đồ uống tinh khiết của đất và khí trời,
của đêm và của ánh trăng
Nơi hàng ngàn thứ dược liệu chắt lọc qua khi bốc thành hơi nóng
Thứ nước tinh chất của đất này,
em hãy hoà vào huyết quản đi em!"

Bản dịch này thiếu khổ cuối của bài thơ.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]