Tôi nhìn thấy một vườn hồng, lốm đốm như có máu!
Tôi cũng thấy một sợi dây thừng trói xiết vào mạng sườn một kẻ ăn mày
Rồi tôi bỏ đi, cảm thấy mình tức thở
Trước những hài cốt được thờ với những truyền thuyết lâu đời đã thối rữa của thầy tu
Ngoài kia, ngoài kia ư, trong những ngọn đồi của xứ Ombrie
Biển cả của mùa thu đang nổi sóng, bọt màu nâu tung toé
Và những chú bò oằn lưng dưới những đôi sừng quá lớn
Lại phải kéo trên đường những xe hạt giống nặng nề

Một người đến gần tôi. Có phải Francois đấy không
Một người nghèo mà tôi đã từng thăm viếng?
Không, còn hơn thế, vì dưới ánh sáng ban ngày
Tôi vẫn thấy một vầng hào quang trên trán người mới đến
"Quo vadis?". Câu hỏi vang lên trong tâm trí tôi
Tôi đi đâu khi ráng chiều đã xuống?
Đêm xuống vội vàng như đám muội than sau đám cháy
Và tôi đứng một mình giữa xứ sở chẳng hề quen!

Nhưng rồi tôi cũng nghe được một tiếng nói dịu dàng
Vẫn đi theo sau tôi, như ngọn gió rì rào qua hàng cây dẻ
Đúng vào lúc tôi như kẻ ăn mày, với trái tim buồn khổ
Đi lang thang qua cửa từng nhà khoá kín trước tôi
Hãy ở lại cùng tôi, ôi bậc thầy biết diễn giải mọi điều bằng văn tự
Phải đâu một hồn ma hiện lên từ ngôi mộ thánh thần
Mà như một người bạn văn đồng điệu, trong ngôi làng xa xôi tĩnh lặng
Nơi tôi chỉ ước được thoả lòng có chút rượu ấm lòng và miếng bánh thường ăn

Anh đã đến trong ánh ngày chập choạng
Như một ảo ảnh quá nhanh, vụt sáng loá, huy hoàng
Nhưng đúng hơn, ngay dưới vòng gai của buổi chiều cô độc
Anh như hơi thở sống còn, như ấm áp một âm thanh
Đây là xứ Ombrie, xứ của Bóng tối đang bao phủ trước tôi
Tôi đâu dám ước được nhìn thấy anh, quý hồ còn được nghe anh nói
Và cứ từng lúc, từng lúc, anh mang đến cho tôi lời nhắn gửi
Hỡi người bạn và cũng là Chúa Trời của tôi, lặn lội trong gió bụi, hoàng hôn

Những đám mây chập chùng giá điếng của mùa thu thức tỉnh
Bạn đứng giữa cảnh này, vụt sáng lên như ánh biếc trời hè
Như một mái che dịu dàng, bạn toả bóng lên hồn tôi đang mệt rũ vù khô khát
Và thế là tôi được nghỉ ngơi trong xứ sở của chiều buồn
Xứ Emmaus của tôi, ở giữa những ngọn đồi, dọc con đường lớn
Sự gần gụi của bạn đã làm con đường tôi đi thêm phần vững chắc, tự tin
Ngay cả khi đi qua đêm đen, cũng là đi cùng với Bạn!

Bài thơ trên nằm trong tập "Tiếng kèn mùa thu" (Höstpsalm) xuất bản lần đầu năm 1927

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]