(Tặng cụ Nguyễn Tuân)

Nhà văn cổ điển Việt Nam
               Một cậu bé ở tuổi 70
Có nét mặt mệt mỏi của con rùa già từng trải
Không khổ vì bản thân quá chừng nổi tiếng
Mà khổ vì
          Con mèo hung cứ làm ông giật mình

Con mèo hư, hay nhìn chúng tôi rình rập!
Con mèo nghễu nghện ngự trên giá sách
Chọn tập thơ của Xanh Giôn Pecxơ làm chiếu để nằm
Trên chiếc đĩa con chỏng chơ ba quả ớt
Nhà văn cổ điển Việt Nam vẫn cảnh giác canh chừng
Dù biết rằng lũ mèo chết đói
Cũng không thể nào ăn nổi ớt cay!

Ông viết văn,
         Nhưng có lẽ là nhà thơ trong bản chất
Không phải một lần, ông thở dài sườn sượt
Khi trong nhà không còn lấy một món ăn gì
Dù ông muốn phải thết khách cho lịch sự!

Ông rót đúng một giọt Whisky vào cốc nước
Và thoải mái cười to
         Trước cuộc nhậu thật khiêm nhường.
Chri vẻn vẹn có một con mực nướng,
Món nhắm hang sang trong thời buổi chiến tranh.

Ông làm chúng tôi kinh ngạc
Khi biết nén đau ép chặt hồn mình
Với sức chịu đựng dẻo dai của một tín đồ đạo Phật.
Một bên gấu quần quen đi xe đạp
Còn cái kẹp bỏ quên dùng để cặp ống quần!
Bàn tay gầy huơ huơ, như phẩy đi ngọn lửa chiến tranh
Ông điềm tĩnh nói về Bođơle và Bạch Cư Dị
Và tôi xót xa tự nghĩ:
"Còn có gì đểu cáng hơn
Khi bom đạn rơi vào đúng người này!"

Nỗi sợ bỗng xuyên vào tôi, như đốt cháy tôi
Khi chú mèo đột nhiên
             Từ giá sách nhảy ào ngay xuống
Cơn đói đã làm nó quên lễ độ
Và rón rén ẩn sau chai rượu
Nó dùng răng giật phắt miếng mực ngay từ tay tôi
Nhà văn quát to bằng tiếng Việt Nam:
                                "Cút!"
Và bối rối vì cử chỉ không thể nào tế nhị,
Ông khoát tay như hãy còn ngần ngại
Rằng tôi cho ông là không được văn minh!

Tôi miẽn cưỡng tóm ngay lấy chú mèo
Mèo ta hẳn cũng không vui, vì đã thành kẻ cắp!

Nhưng tôi bỗng chết lặng
Kho cảm thấy trong tay điều quá đỗi kinh hoàng:
Thì ra chú mèo thật sự không trọng lượng!
Nhẹ như hạt cát nâu ấm nóng của thiên nhiên
Uốn tấm lưng con - vành bánh xe khô đét,
Trong tay tôi, nó giống như không có thật
Như nắm xơ bông vật vờ trên ngọn cây dương
Đôi mắt nâu ngước nhìn tôi, khẩn cầu buồn bã:
        "Xin Ngài rộng bụng buông tha..."

... Tôi sẵn sàng xin thề cùng các bạn
Đấy là kỷ niệm tôi mang nặng nhất trong đời
Khi tôi cảm nhận từ chính tay mình,
Sức nặng khủng khiếp của vật chất
                          không trọng lượng!

Hà Nội, 1972