Bên cầu mé chợ Đồng Xuân,
Ngất trời san sát mấy tầng thanh lâu.
Liễu xanh, hoè biếc thấp cao,
Màn là thấp thoáng, rèm châu rỡ ràng.
Họ Trương có gái hồng nhan,
Tuổi đà đôi tám xuân xanh vừa thời.
Mặt hoa son điểm, phấn dồi,
Tóc mây óng ả, mày ngài đượm xanh.
Mai cốt cách, ngọc tinh thần,
Phong tư yểu điệu, mười phân vẹn mười.
Mệt thôi đứng tựa triện ngoài,
Gió xuân phất phất, lòng người ngây ngây.
Trở vào cuốn bức trướng mây,
Gót sen nhẹ cất, hương giày thoảng qua.
Trước sân dạo bước đạp hoa.
Hoa tàn bỡn nhặt lại đưa chắp cành.
Tường vi trên giá hương thanh,
Quần hồng áo trắng thênh thênh gió đàn.
Mũi giày thấp thoáng lầu trang,
Như tiên dưới ánh trăng vàng cưỡi loan.
Chơi xuân họ Lý có chàng,
Đường xa ruổi ngưạ cách hàng liễu xanh.
Liễu xanh thoáng bóng người xinh,
Trước lầu xuống ngựa tâm tình nôn nao.
Lầu trên người đẹp trở vào,
Cửa xanh kín tiếng, song đào mất tăm.
La Phù khói tỏa lối chìm,
Não thay cửa động khôn tìm Thiên Thai.
Bên cầu ngơ ngẩn ngày ngày,
Mối tình nào biết ai người nhắc sang.
Đầu cầu gặp ả Hồng nương,
Chiều tà vừa lúc phấn hương mua về.
Hỏi thăm liền đáp một khi,
Rằng: "Tôi vốn thực thị tỳ Trương gia".
Tấc lòng tỏ giãi lân la,
"Vốn tôi họ Lý tên là Quốc Hoa,
Trường An công tử con nhà,
Siêng năng đèn sách tuổi vừa đôi mươi.
Bình Khang chưa trải mùi đời,
Hôm qua nhác thấy tháy bóng người lầu Trương.
Cầm lòng quả thực khôn đang,
Muốn nhờ tiếng Phượng cầu hoàng đưa duyên".
Trong tay rút bức hoa tiên:
"Nhờ cô chuyển tấm tình riêng cho nàng".
Nàng từ đọc bức thư chàng,
Xót xa héo lục, thảm thương gầy hồng.
Đêm xuân hoa nguyệt não nùng,
Nửa rèm bóng rủ, một phòng hương bay.
Tay tiên vội thảo tờ mây,
Thoắt sai Hồng Hạnh kịp ngày đưa qua.
Đạp trăng, chàng đến vườn hoa,
Sơ giao đằm thắm như là cố tri.
Nỗi niềm giãi hết tình si,
Ái ân thủ thỉ e dè người ta.
Giã về mong đến tháng ba,
Mồng ba giờ tý hẹn ra tự tình.
Việc đời ai biết bại thành,
Kim ngô bắt giữ chàng đành im hơi.
Một mình nàng bước tới nơi,
Hẹn người mà lại bóng người vắng không!
Trên cầu gương nguyệt bóng lồng,
Dưới cầu nước chảy lạnh lùng xiết bao!
Người buồn cảnh cũng đeo sầu,
Lòng đau khôn nói lệ rào rạt sa.
Đồng hồ giọt lậu canh tà,
Trách ai ngăn cản cho ta nhỡ nhàng.
Chiếc giày lưu lại bên đường,
Gửi người gửi cả tình thương cho người.
Canh năm chàng được thả rồi,
Đầu cầu vội tới mặt trời chưa lên.
Cột ngoài, giày ngát hương duyên,
Bốn bề cảnh vắng, một thiên tình sầu.
Bâng khuâng Vu Giáp mịt mù,
Mây bay kín lối, vượn kêu đứt lòng.
Giang Nam đã hết xuân hồng,
Tiếng quyên khắc khoải, theo dòng máu khô.
Máu khô ruột đứt tình sầu,
Ôm giày chết ngất, những đau đớn nhiều.
Chàng từ nằm thiếp trên cầu,
Hương hồn bay tới bên lầu tương tư.
Gặp may có Trần thiếu sư,
Chuyện tình trai gái xem như hiểu đời.
Nhặt giày đi hỏi các nơi,
Đến nhà Trương biết là người chàng yêu.
Thẹn thùng nàng chẳng nói nào.
Ngập ngừng một tiếng, nghẹn ngào đôi phen.
Vùng đi ôm xác khóc rên:
"Duyên dù chưa hợp, mộ nguyền xin chung"
Âm dương cảm cách mối lòng,
Khiến chàng chợt tỉnh giấc nồng mê man.
Lọ dùng văn để chiêu hồn,
Mà cung Tần đã phượng loan duyên hài.
Nghĩ mình sống lại nhờ ai,
Vội xin bái tạ ơn dày thiếu sư.
Thiếu sư cười mỉm ra về:
"Trở thành người mối ta vì các con".
Tiệc hoa sáu lễ vẹn tròn.
Lá hồng duyên cũ vẫn còn đến nay.
Đàn lầu minh nguyệt hòa dây,
Màn tiên hội họp tiệc say chén quỳnh.
Chim liền cánh, hoa liền cành,
Ngày xuân hồng tía thỏa tình ước mong.
Tình xưa gẫm lại thêm nồng,
Trăm năm tạc một chữ đồng không phai.
Xưa nay gia thất duyên hài,
Chớ vì thanh sắc mà sai đạo thường.
Riêng gì một chuyện Lý, Trương,
Thế gian muôn sự nên chăng bởi trời.