Bản dịch của Đỗ Ngọc Toại

Than ôi!
Đảo Bồng khói toả, xe tiên khôn nỗi vin theo;
Sân phong móc sa, nhà thánh về nơi yên nghỉ.

Lòng nhớ mong thường phảng phất chốn canh tường;
Nỗi đau xót chỉ ngậm ngùi nơi phủ ỷ.

Nhớ xưa:
Đức Thần Vũ vâng mệnh lớn, trên mình ngựa dầy công khai sáng, đem cả non xanh nước biếc về cõi thái bình;
Ơn nhà trời giáng phúc lành, đàn chung tư đương độ đông vui, mừng thấy lá ngọc cành vàng đầy bầu vượng khí.

Sinh thành bao đức cù lao;
Dạ bảo mọi người đường lễ nghĩa.

Thuở nhỏ đã gia công rèn cặp, nhà dưỡng mông từng học đạo tu tề;
Đường xa càng để ý lo toan, nơi cung Chấn sớm dựng ngôi thừa kế.

Người hiền tài được vào chốn hổ vi;
Cảnh êm ấm khác nào thơ “Lân chỉ”.

Những tưởng bệ son thanh thả, vầng trăng trong chiếu mãi chén quỳnh tương;
Nào ngờ con tạo khắt khe, cơn gió lạnh bỗng tràn nơi ngọc kỷ.

Người cưỡi rồng đã xa chốn Đỉnh Hồ;
Việc che chở càng nhớ câu Phong thuỷ.

Ngoảnh lại bao năm cung kiếm, bỗng lạnh lùng hôm sớm, chỗ ăn nằm đã khác hẳn xưa;
Lo thay một mối non sông, dù nơm nớp vực băng, việc đường cấu vẫn e không xuể.

May oai xưa còn vững, vẻ búa cờ vẫn được huy hoàng;
Đem di chỉ noi theo, lời châu ngọc dường như mới mẻ.

Ngắm hoa cỏ Chiêu Lăng năm trước, bâng khuâng thêm cảm cảnh đình vi;
Tùng thu ấp Bái dặm ngàn, man mác những đau lòng mây bể.

Khói nhang nghi ngút biết bậc cùng;
Tơ tóc đền bồi chưa chút kể!

Xe liễu sáng mai sớm cất, xót xa chỉ biết kêu trời;
Khay chén một chút kính dâng, xin tạm gọi là đủ lễ.

Ô hô! Đau đớn thay!
Kính cẩn tấu cáo.

[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]