Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Ôi trần gian! Ta ngắt bẻ cành hoa ngươi đang nuôi sống!

Ta ép hoa vào lòng, gai nhọn đâm sâu.

Lúc ngày tàn, trời tối, ta thấy hoa héo úa, nhưng đau đớn còn nguyên.

Ôi trần gian! Còn nhiều hoa khác sẽ đến với ngươi, với hương thơm ngào ngạt và kiêu hãnh tràn đầy!

Nhưng thời gian hái hoa của ta không còn nữa.

Suốt đêm tối ta chẳng có bông hồng mình thích, nhưng đau đớn còn đây.