Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Đêm nay tân giai nhân và tôi sẽ chơi trò chơi chết chóc.

Trời đêm tối thui, mây cao bảng lảng, sóng biển đang gầm thét điên cuồng.

Chúng tôi rời giường mộng, mở tung cửa, bước ra ngoài.

Chúng tôi ngồi trên cái đu, gió phong ba thổi đằng sau điên dại.

Người yêu của tôi giậc mình sợ hãi và thích thú, nàng run rẩy rồi ngả vào lòng tôi.

Đã từ lâu tôi hằng âu yếm, hầu hạ nàng.

Tôi trải hoa làm giường nàng ngủ, tôi khép cửa lại ngăn ánh sáng thô kệch khỏi lọt vào làm chói mắt nàng.

Tôi âu yếm hôn lên môi và dịu dàng thì thầm bên tai cho đến khi nàng gần như ngất xỉu, đẫn đờ.

Nàng chìm vào màn sương mênh mông của lạc thú ngất ngây.

Nàng bất động khi tôi ve vuốt; lời tôi ca cũng chẳng thể làm nàng tỉnh dậy.

Đêm nay từ miền hoang vu phong ba cất tiếng gọi.

Tân giai nhân của tôi run rẩy; nàng đứng dậy, nắm tay tôi rồi bước ra ngoài.

Tóc tung bay trong gió, màn che mặt phất phơ, vòng hoa trên ngực rung rinh.

Chết đã đẩy mạnh nàng vào cuộc sống. Tân giai nhân và tôi nhìn nhau, mặt gần mặt, tim gần tim.