Bản dịch của Đào Xuân Quý

Hỡi vị thần lạc thú
Chẳng mấy khi ngươi tới
Sao lại để cho ta
Nhiều đêm, ngày đến thế?
Nhiều ngày, đêm mệt mỏi
Tự lúc ngươi đi xa

Làm sao kẻ như ta
Kéo ngươi quay lại được?
Với người rỗi, người vui
Người giễu niềm đau xót
Ôi giả! Ngươi quên tất
Trừ kẻ chẳng cần ngươi

Như thạc sùng sợ hãi
Dưới bóng lá đang rung
Ngươi sợ nỗi lo buồn
Lời kêu than rên rỉ
Trách ngươi không gần gũi
Trách ngươi chẳng hề nghe

Hãy để cho ta phổ
Khúc buồn vào điệu vui
Chẳng vì lòng thương đâu
Vì thú vui ngươi đến
Lòng thương sẽ cắt cánh
Độc ác của ngươi thôi
Và buộc ngươi ở lại

Hỡi vị thần lạc thú
Ta yêu gì ngươi yêu!
Đất tươi màu lá mới
đêm sao sáng, chiều thu
Và trăng lên trong lúc
Lớp sương vàng linh lung

Ta yêu tuyết, yêu băng
Trong mọi hình, mọi dáng
Yêu gió và yêu sóng
Yêu giông bão, những gì
Của Thiên nhiên, không ố
Bởi nỗi khổ con người

Yêu xã hội khôn, lành
Nỗi cô đơn trầm lặng
Ta cùng ngươi khác hẳn!
Nhưng ngươi có những điều
Ta tìm kiếm, ta nghe
Ngươi cũng yêu không kém

Tình yêu - dù có cánh
Sẽ bay như ánh sáng
Ta vẫn yêu, nhưng ngươi
Là tình yêu, cuộc đời
Ta yêu người hơn cả
Hãy đến ta lần nữa
Lấy tim ta làm nhà

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]