Ngày đau khổ của anh dù đã mãn
Và ngôi sao định mệnh cũng không còn
Em vẫn luôn không nhìn thấy nơi anh
Những tội lỗi bao nhiêu người đã thấy
Dù hồn em biết rõ bao đau khổ
Của hồn anh, nó vẫn sẻ chia cùng
Và tình yêu mà tâm trí của anh
Đã vẽ nên, chỉ nơi em mới có
Khi thiên nhiên ở quanh anh cười mỉm
Nụ cuối cùng đáp lại nụ cười anh
Anh không tin nó đùa cợt đâu em
Bởi nó gợi nụ cười em rõ lắm
Và khi gió với đại dương gây chiến
Như những lòng tin cậy với anh đây
Nếu sóng lòng kia làm anh xúc động nhiều
Chúng đã đẩy anh xa em rồi đó
Dù hy vọng cuối cùng anh đã vỡ
Các mảnh chìm sâu trong sóng biển xanh
Dù hồn anh đang trước nỗi đau thương
Nó vẫn sẽ không làm tên nô lệ
Anh đang bị bao nỗi đau giằng xé
Đè được anh, nhưng không thể khinh anh
Có thể dày vò, nhưng khuất phục, đừng mong
Anh nghĩ đến em!... Nghĩ gì đến chúng
Là người trần, em chẳng dối lừa anh
Là phụ nữ, em cũng không ruồng rẫy
Dù được yêu, em chẳng làm anh khổ
Dù bị vu, em cũng chẳng hoang mang
Dù được tin, em chẳng khước từ anh
Dù ra đi, đâu phải là đi biệt
Đâu phải để nói xấu anh dù cảnh giác
Em im, phải đâu cho thiên hạ nói càn
Anh chẳng trách, chẳng khinh gì cõi thế
Cả chiến tranh của đông đánh một người
Nếu hồn anh không hiểu giá cõi đời
Thật khờ dại không biết đường lánh sớm
Sai lầm đó đã đòi anh đắt lắm
Còn đắt hơn anh dự tính ban đầu
Anh tìm ra điều anh tưởng mất rồi
Anh không thể không em mà sống được
Từ chiếc tàu đắm ngày qua, chìm nghỉm
Anh vẫn còn nhớ được bao nhiêu
Anh hiểu được điều hơn hết anh yêu
Chính là thứ với anh thân thiết nhất
Trong sa mạc luôn có dòng suối ngọt
Chỗ hoang vu còn có một cây xanh
Và con chim đang hót giữa cô đơn
Nó nói với hồn anh về em đó
24 tháng 07 năm 1816
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]