Bản dịch của Đào Xuân Quý

Buổi sáng tôi đi trên con đường lát đá,
Và rao lên: "Nào, ai thuê tôi thì đến thuê".
Ông vua ngồi trên xe đi tới,
kiếm cầm trong tay.
Ông nắm tay tôi và bảo:
"Ta muốn thuê người bằng quyền lực của ta"
Nhưng quyền lực của y thì có gì đàng kể
Và thế là y lại ra đi

Dưới trời trưa nóng bỏng
Những ngôi nhà đóng cửa đứng yên.
Tôi lang thang trên con đường nhỏ quanh co.
Một ông già bước ra, mang một túi vàng.
Ông suy nghĩ rồi bảo:
"Ta sẽ thuê người bằng tiền bạc của ta"
Ông ta nhấc tiền lên, đồng này rồi đống khác
nhưng tôi đã quay lưng.

Chiều đã xuống
Khu vườn nở hoa đầy giậu
Một cô gái xinh đẹp đến và bảo:
"Tôi sẽ thuê anh bằng một nụ cười"
Nụ cười của cô ta đã nhạt đi
Và tan thành nước mắt,
Và cô đã trở về trong bóng tối một mình.

Ánh mặt trời long lanh trên cát,
Và sóng vỗ rì rào;
Một cậu bé ngồi chơi với dăm vỏ ốc.
Cậu ngẩng đầu lên, và dường như cậu nhận ra tôi
rồi nói: "Tôi thuê anh với hai bàn tay trắng"
Và từ khi bản hợp đồng được ký chơi với cậu bé.
Tôi trở thành người tự do.