Xin chào ngươi, Linh hồn hoan hỉ!
Ngươi chưa từng là chim
Từ Trời Xanh hoặc gần đâu đó
Trái tim ngươi phong phú
Toả nhạc ra trong nghệ thuật bất thần

Cao hơn nữa, và cao hơn nữa
Từ đất ngươi nhảy lên
Tựa như một đám mây bằng lửa
Ngươi bay vào khoảng xanh
Hát và lượn quanh, lượn quanh và hát nữa

Trong một vùng sáng bằng vàng
Của mặt trời sắp lặn
Qua đó những đám mây soi sáng
Ngươi chạy nhảy, nổi trôi
Như cuộc đua của niềm vui vô thể bắt dầu

Cả vùng đỏ nhạt kia trà trộn
Quanh đường bay của ngươi
Như một ngôi sao sáng trên Trời
Trong ánh ngày toả rộng
Không thấy ngươi nhưng ta hiểu rằng ngươi cao hứng

Như những mũi tên sắc nhọn
Của quả cầu trắng kia
Có ngọn đèn cực sáng nhỏ dần đi
Trong bình minh sáng tỏ
Chưa thấy được - ta hiểu rằng nó đó

Cùng với cả đất và trời
Tiếng của ngươi trầm nặng
Và trong lúc đêm còn bỏ vắng
Từ đám mây lẻ loi
Ánh trăng xuống như mưa, và lụt cả bầu trời

Ngươi là chi, ta không biết rõ
Ngươi giống chi hơn cả ?
Từ những đám mây cầu vồng, chưa có
Những giọt nào sáng như
Từ ngươi ra, những cơn mưa làn điệu tuyệt vời

Như thể một Nhà Thơ tự giấu
Đàng sau ánh tư duy
Hát lên những khúc ca hồn hậu
Đến khi cõi đời này
Vui với hy vọng, lo âu mà thoải mái

Như cô gái cao sang quyền quý
Nơi gác tía lầu son
Với nhạc êm tràn ngập cả gian phòng
Cô xoa dịu tâm hồn
Trĩu nặng tình yêu, trong phút giây thầm kín

Như một con đom đóm bằng vàng
Trong thung lũng mù sương
Phũ phàng rải tung ra khắp cả
Trong hoa và trong cỏ
Cái màu sắc phiêu dao, che khuất chẳng cho nhìn

Như một đoá hồng thơm ẩn náu
Trong lá xanh của mình
Bị gió xuân làm lộ dáng hình
Cho đến lúc hương thơm
Khiến lũ trộm nặng cánh kia rụt rè, e sợ!

Âm thanh của mưa xuân rào rạt
Trên làn cỏ lung linh
Những đoá hoa tỉnh thức dưới mưa xuân
Tất thảy đều vui, tươi
Sáng tỏ - nhưng nhạc của ngươi là hơn cả!

Này Quỷ dữ, hay Chim hãy bảo
Ý nghĩ nào của ngươi
Ta chưa từng nghe một thứ ngợi ca nào
Của tình hay của rượu
Mà dạt dào niềm hứng khởi thiêng liêng đến thế

Một bản Đồng ca Hôn lễ
Hay khúc hát khải hoàn
Sánh với nhạc của ngươi sẽ là tất cả
Không huênh hoang vô bổ
Là thứ ta hiểu có giấu che sự thèm muốn bên trong

Những suối của khúc ca sảng khoái của ngươi
Là những vật gì đây ?
Là núi, sông, đồng nào ? Hình thể nào
Của trời cao, bình địa ?
Là thứ tình nào ? Nỗi đau nào ngươi không biết tới ?

Với niềm vui trong sáng của ngươi
Không thể còn uể oải
Bóng tối của lo âu, phiền toái
Không thể đến gần ngươi:
Ngươi yêu - mà không có sự chán chê, tẻ nhạt của tình yêu

Ngươi đang đi, hay đang ngủ thiếp
Vẫn nghĩ về cái chết
Sự vật còn sâu, thật hơn cả giấc mơ
Của ta, người trần tục
Sao giọng ngươi có thể trôi trên một dòng trong sáng nhường kia ?

Ta nhìn trước, nhìn sau và khao khát
Những điều không có thật
Tiếng cười thành thực nhất của ta
Nặng trĩu nỗi thương đau ?
Những khúc hát ngọt ngào là những khúc nói đến ý nghĩ tẻ buồn hơn cả

Nếu chúng ta có thể khinh sự hằn thù
Kiêu căng và sợ hãi
Nếu chúng ta là những vật sinh ra
Không để mà rơi lệ
Ta không hiểu sao niềm vui của người mãi mãi cứ xa ta

Còn hay hơn tất cả bao nhịp điệu
Của âm thanh huyền diệu
Còn tốt hơn tất cả mọi kho tàng
Tìm ra trong sách vở
Là tài thi sĩ của ngươi, kẻ bướng bỉnh trên đời!

Hãy dạy cho ta một nửa niềm vui
Ngươi có được trong đầu
Nỗi cuồng nhiệt, say mê đến thế
Từ môi ta tuôn chảy
Cõi đời rồi sẽ nghe - như giờ ta vốn đang nghe.