Cứ nói mãi đến trời thiên văn học
Thì rồi đây ta lẫn với thiên đường
Trời tiếng lừa ta không hề gọi đúng tên
Trời tiếng trong trẻo nói ra điều mờ đục

Em nhắc lại câu Pushkin thuở trước
Tập quán kia trời đưa lại cho ta
Thay hạnh phúc. Nhưng mà anh nghĩ khác
Rằng thói quen là tai hoạ mỗi ngày

Không gì đến tự trời riêng cho thần thánh
Chúa chẳng cho ta mang lưỡi gươm nào
Có nguyên tử có chiến tranh tật bệnh
Phải đâu vì kẻ thế mộng trời cao

Tập quán đến do ngục tù cam phận
Nỗi khổ ta thay cả mọi nhu cầu
Ta không tin ở kế hoạch của con người
Trong đêm tối nằm mơ tay vẫn khoá

Ôi Pushkin người thi sĩ bi quan
Tôi chẳng nhận niềm vui theo kiểu đó
Vui tập quán là niềm vui tẻ quá
Cháy gào lên như địa ngục còn hơn

Anh thấy chăng như ta thường vẫn thấy
Trên những tranh địa ngục. Một lũ người
Trần thân ra trong đủ kiểu đứng ngồi
Tay quằn quại dầm mình trong tuyệt vọng

Chuyến đi thật miên man không chỗ đến
Điên chẳng là quên chết nào phải bến bờ
Chung đụng với những thây ma còn sống
Thực khác nhiều trà trộn ở giường ta

Nếu vòm đẹp kia là hang thẳm bất nhân
Thì mắt họ biết quay về đâu nữa
Và sẽ đi đâu những tiếng gào đau khổ
Nếu trời xa là quãng trống vô biên

Bọn mê hoặc sẽ bảo tôi. Thật khổ
Khi hồn ta không còn chỗ tựa nương
Lửa âm ty sẽ cắn mạnh vào hơn
Khi vắng chúa mà anh từng xua đuổi

Như chó đói cần mảnh xương để gặm
Anh hãy cầu kinh cho được chút yên lành
Hãy sơn lại áo quàng trên những tượng
Có hề chi mai lại giống ngày qua

Đừng chờ đợi ở cuộc đời tan rữa
Toàn giá băng toàn tro bụi hư vô
Như hạt cát nơi mắt anh như bạc giả
Anh chỉ sinh ra khi anh đã chết rồi

Câm đi bay lũ người buôn phúc đức
Bay hiểu nhầm tiếng rên rỉ của ta
Ta cùng kéo sợi dây thừng vững chắc
Nỗi đau chung làm bật tiếng kêu la

Hãy nhìn lại những người ra sức kéo
Ngập mồ hôi tay nổi thịt săn tròn
Khi có tiếng thở dài ghê sợ đó
Chính là khi vật nặng kéo gần xong

Họ kêu khóc phải rồi dân đói khổ
Địa ngục đây hiện tại thảm thê này
Nơi luật pháp cấm người không được nói
Chỗ cuối đêm nơi vừa ửng ban ngày

Địa ngục đây khẩu phần cho đa số
Địa ngục đây là cảnh tượng điên cuồng
Là nhẫn nhục trên mặt chìm trong tối
Là hy vọng bị xem như tội lỗi
Là cuộc đời phải quỳ gối khom lưng

Có một thuở đời vui trên hải đảo
Làm cho bao thi sĩ đã xao lòng
Họ quên hẳn dưới trời xanh đày ải
Bên kia bờ cả tổ quốc đau thương

Đi đi thôi đời xưa như hố thối
Đi đi đến những đảo hồng trong sương bụi
Đi đi thôi mũi phồng lên họ ngửi
Dầu cảng hôi và trốn số phận chung

Ôi những kẻ không tim đang mải miết
Tìm thiên cung để nhuộm sắc da mình
Khi dân họ bị quăng vào chỗ chết
Bị giết rồi cơn đói vẫn còn rên

Khi việc đã xong người ta viết sử
Thơ các anh họ sẽ đọc lại đôi lần
Không biết thơ tôi còn ai nhớ nữa chăng
Chỉ biết các anh đi còn tôi tôi ở lại

Vâng tôi đã quyết chọn lấy phần địa ngục
Chọn nhân dân theo đường họ đang đi
Cùng nhân dân tôi chịu đức kiên trì
Hai hơi thở chúng tôi cùng quyện chặt

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]