Thơ » Trung Quốc » Trung Đường » Bạch Cư Dị
Đăng bởi Vanachi vào 25/02/2008 15:42
慈烏失其母,
啞啞吐哀音,
畫夜不飛去,
經年守故林。
夜夜夜半啼,
聞者為沾襟;
聲中如告訴,
未盡反哺心。
百鳥豈無母,
爾獨哀怨深?
應是母慈重,
使爾悲不任。
昔有吳起者,
母歿喪不臨,
嗟哉斯徒輩,
其心不如禽!
慈烏復慈烏,
鳥中之曾參。
Từ ô thất kỳ mẫu,
Á á thổ ai âm,
Hoạ dạ bất phi khứ,
Kinh niên thủ cố lâm.
Dạ dạ dạ bán đề,
Văn giả vi triêm khâm;
Thanh trung như cáo tố,
Vị tận phản bộ tâm.
Bách điểu khởi vô mẫu,
Nhĩ độc ai oán thâm?
Ưng thị mẫu từ trọng,
Sử nhĩ bi bất nhâm.
Tích hữu Ngô Khởi giả,
Mẫu một tang bất lâm,
Ta tai tư đồ bối,
Kỳ tâm bất như cầm!
Từ ô phục từ ô,
Điểu trung chi Tăng Sâm.
Quạ hiền lành mất mẹ,
Kêu quà quà ai oán.
Ngày đêm không bay đi đâu,
Cả năm vẫn ở rừng cũ.
Đêm nào cũng kêu vào lúc nửa đêm,
Người nghe vì nó mà lệ ướt vạt áo.
Trong tiếng kêu như than trách,
Chưa thoả lòng được mớm mồi lại cho mẹ,
Trăm loài chim há chẳng không có mẹ sao?
Mà chỉ có mình mi kêu quá sầu thảm?
Hẳn là mẹ mi rất yêu mi,
Làm mi đau buồn khôn xiết.
Xưa có người tên Ngô Khởi,
Mẹ chết không về chịu tang.
Chao ôi lũ đó,
Tấm lòng không bằng loài chim.
Quạ hiền lành, lại quạ hiền lành,
Là những Tăng Sâm trong loài chim.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 25/02/2008 15:42
Con quạ hiền mất mẹ,
"Quạ quạ" kêu thiết tha.
Sớm tối, lỳ một chỗ,
Quanh năm trụ rừng già.
Nửa đêm kêu "quạ quạ",
Nghe mà nước mắt sa.
Kêu để mà tưởng nhớ,
Ơn bú mớm mẹ xưa.
Chim nào không có mẹ,
Riêng mày mãi xót xa.
Hẳn tình mẹ sâu nặng,
Quên làm sao nổi mà.
Chuyện cũ có Ngô Khởi,
Mẹ mất, không về nhà.
Buồn thay lũ người ấy,
So loài chim còn thua.
Quạ hiền! Quạ hiền thảo,
Ngang Tăng Sâm thuở xưa.
Gửi bởi hongha83 ngày 26/12/2008 09:46
Quạ hiền mất mẹ, đêm ngày
Tiếng kêu “quạ quạ” chứa đầy buồn đau
Sáng chiều vẫn chẳng bay đâu
Quanh năm rừng cũ gục đầu cư tang
Đêm đêm rồi nửa đêm than
Ai nghe nước mắt thấm tràn áo khăn
Tiếng kêu như muốn nói rằng
Vẫn chưa báo được lòng hằng mẹ yêu
Trăm chim há chẳng mẹ sao
Chỉ riêng mày lại oán sâu thế này
Có chăng lòng mẹ nặng đầy
Khiến mày khôn xiết tỏ bày lòng đau
Nhớ xưa Ngô Khởi danh cao
Mẹ mất chôn chẳng ngõ hầu viếng tang
Thương thay cái lũ sài lang
Lòng chúng đâu được ngang hàng cùng chim
Quạ hiền, hỡi quạ từ tâm
Trong loài chim chính Tăng Sâm là mày
Gửi bởi hongha83 ngày 26/12/2008 09:53
Quạ hiền vừa mất mẹ
Cất tiếng gọi thương tâm
Sớm chiều luôn đậu đó
Rừng cũ giữ quanh năm
Đêm đêm, nửa đêm gọi
Tai nghe lệ ướt đầm
Tiếng kêu như tỏ rõ
Chưa báo đáp ơn thâm
Chim nào không có mẹ
Riêng mày thương gấp trăm
Lòng mẹ chừng sâu nặng
Nên mày khổ ngấm ngầm
Xưa có người Ngô Khởi
Tang mẹ chẳng về thăm
Khốn thay là bọn ấy
Lòng khôn sánh giống cầm
Quạ hiền, quạ hiền hỡi
Chim cũng tựa Tăng Sâm
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 15/01/2015 02:37
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 16/03/2015 10:13
Quạ hiền vừa mất mẹ rồi,
‘‘Quà quà’’, kêu tiếng buồn ôi là buồn.
Chẳng bay đi, ở đấy luôn,
Quanh năm vẫn giữ cội nguồn rừng xưa.
Nửa đêm kêu tiếng thảm chưa,
Áo người thấm lệ khi vừa nghe kêu.
Tiếng kêu như muốn tỏ điều:
Chăm nuôi, đền đáp bấy nhiêu chưa vừa.
Trăm loài không có mẹ ư?
Riêng mày thương sót, thật chưa ai bằng.
Niềm thương của mẹ nặng chăng,
Khiến mày sầu khổ chẳng dằn được ư?
Có ông Ngô Khởi thuở xưa,
Mẹ ông khi chết, không đưa đám bà,
Than ôi cái lũ người ta,
Dạ lòng của họ thua xa chim trời.
Quạ hiền, hỡi quạ hiền ơi,
Trong loài chim, chính mày thời Tăng Sâm...
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 17/03/2016 14:10
Quạ hiền,mẹ mới qua đời
Tiếng kêu não nuột bời bời xót xa
Sớm chiều mãi cứ lân la
Quanh năm giữ chốn rừng già chẳng đi
Nửa đêm cất giọng sầu bi
Nghe qua ai chẳng dầm dề lệ rơi
Kêu thương,tưởng nhớ công người
Ơn xưa bú mớm đền bồi được bao
Phải đâu mất mẹ riêng mầy
Mà sao than khóc vắn dài thế ư
Phải chăng thương mẹ vô bờ
Xót thân côi cút bơ vơ lạc loài
Chuyện xưa Ngô Khởi có người
Nghe tin mẹ mất không hồi chịu tang
Hạng người bất hiếu bất nhân
So ra lũ ấy đâu bằng loài chim
Quạ hiền!quạ hiền!quạ hiền!
Tăng Sâm trong đám loài chim là mầy
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 14/05/2016 16:38
Con quạ hiền lành đà mất mẹ
Kêu quà quà nhè nhẹ sầu bi
Ngày đêm chẳng muốn bay đi
Cả năm vẫn cứ ở lì rừng xưa
Đêm nào cũng nửa khuya kêu khóc
Người cảm thương lệ ướt áo khăn
Tiếng kêu như trách như than
Rằng chưa thoả được mớm ăn phản hồi
Có chim nào không mồ côi mẹ?
Mà chỉ mi kêu quá thảm sầu!
Hẳn mi mẹ quá yêu nhau?
Làm mi thương tiếc, buồn đau khôn lường
Xưa có người đương tên Ngô Khởi
Mẹ chết không về để chịu tang
Chao ôi lũ đó khỏi bàn!
Tiếng mang bất hiếu, không bằng loài chim
Quạ hiền lành, này chim lành hỡi!
Mi Tăng Sâm trong cõi chim muông.