Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Bùi Văn Dị
江樓一望迥紅塵,
撲面香風若有神。
黃鶴白雲千載下,
綠波碧草一江春。
仙人送客來今夕,
詩老先余到幾辰。
嗚咽可憐鸚鵡塚,
憑誰作賦吊斯人。
Giang lâu nhất vọng, quýnh hồng trần,
Phác diện hương phong nhược hữu thần.
Hoàng hạc bạch vân, thiên tải hạ,
Lục ba bích thảo, nhất giang xuân.
Tiên nhân tống khách, lai kim tịch,
Thi lão tiên dư, đáo kỷ thần.
Ô yết khả liên anh vũ trủng,
Bằng thuỳ tác phú điếu tư nhân.
Lên lầu ở trên sông trông ra, xa cách chốn hồng trần
Gió thơm thoảng mát như có thần
Con hoàng hạc bay trên đám mây trắng, nay đã cách hàng ngìn năm
Chỉ có sóng biếc cỏ xanh là cảnh đẹp của sông
Người tiên tiễn khách từng ở chốn này
Các bậc thi nhân đến trước ta từ bao giờ?
Trông ra mã Nễ Hành mà nghẹn ngào thương xót
Nhờ ai làm bài phú viếng cố nhân
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 15/09/2007 14:51
Lầu bến trông ra thẳm bụi trần,
Hương bay phảng phất thoát tựa thần.
Hạc vàng mây trắng ngàn năm cũ,
Sóng biếc cây xanh một giải xuân.
Tiễn khách tiên ông qua mấy buổi?
Trước ta, thi lão tới bao lần.
Nghẹn ngào thương đến mồ anh vũ,
Hận phú nhờ ai viếng cố nhân.
Gửi bởi Nguyễn Đông Ngạn ngày 18/07/2010 09:02
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyễn Đông Ngạn ngày 20/07/2010 00:03
Tiêu Đồng Vĩnh Học xin cung cấp bản chữ Hán của bài thơ lấy trong sách "Giai thoại làng Nho" của Lãng Nhân để bạn đọc rộng đường tham khảo:
江樓一望迥紅塵,
撲面香風若有神。
黃鶴白雲千載下,
綠波碧草一江春。
仙人送客來今夕,
詩老先余到幾辰。
嗚咽可憐鸚鵡塚,
憑誰作賦吊斯人。
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 18/02/2019 11:53
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 30/10/2020 10:52
Sông cách lên lầu cảnh bụi trần,
Gió thơm thoang thoảng tựa nơi thần,
Hạc vàng mây trắng nghìn năm trước
Sóng biếc cỏ xanh đẹp bội phần,
Tiễn khách người tiên từng ở đó,
Trước ta thi lão đến bao lần?
Nễ Hành, trông mã mà thương xót,
Nhờ phú ai làm viếng cố nhân.
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 02/02/2024 08:37
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đinh Tú Anh ngày 02/02/2024 08:38
Lên lầu ngỡ thoát chốn trần, hay,
Thần ngự nơi đây mới thế này?
Hạc khuất tầng mây đà thế kỷ,
Sóng liền cỏ biếc hãy còn nay.
Người tiên từng đó bao đời nhỉ,
Thi lão trước ta mấy vạn ngày?
Trông mả Nễ Hành thương với xót,
Nhờ ai làm phú viếng “người ngay”.