Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bùi Giáng » Như sương (1998)
Từ bao giờ tới bao giờ
Có ai dám nghĩ dám ngờ ông điên ?
Trải qua dâu biển liên miên
Ăn bờ ở bụi ngửa nghiêng nằm ngồi
Bao nhiêu phụ nữ lỡ thời
Bị chông xua đuổi chán đời ra đi
Thấy ông nằm ngủ ly bỳ
Bên đường hẻm hẹp nhu mỳ ôm ông
Ôi thôi ! ôm ấp mặn nồng
Tình yêu vô tận không gần không xa
Chỉ duy một phút mà ra
Tình đi khắp nẻo sát na nghìn trùng.