Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bùi Giáng » Mưa nguồn (1962)
Đăng bởi Vanachi vào 26/03/2007 18:50, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi karizebato vào 09/04/2009 03:29
Tại sao. Bầu trời đó của anh em mang đi đâu lạc
đường về anh tìm không ra lối. Dấu chân này
hôm nọ bước chân em còn đây nguyên vẹn mà
con mắt anh nhìn ngó mở to chừng như không
thấy nữa rồi
Hỏi cây hỏi lá cợt cười chi thế gió lá lơ thơ là ý
gió buồn vui ngày đó đâu rồi cũng gió lá cây nầy
em ạ và bầu trời kia còn đó nhưng màu xanh
như mộng ảo đâu mất đâu rồi vẫn còn kia mà
không hề giống nhau như một nữa
Tại sao. Thôi chết. Tại em mang đi đâu cái gì
anh chẳng biết mà thật quả có cái gì em mang đi
đã xa rồi đâu mất hút dáng bóng mơ hoài mà
mộng khác chiêm bao chập chờn lây lất người ta
bảo rằng gây cấn lắm em ạ em ơi ồ em em nhỉ
Linh hồn em căng thẳng như trong tiểu thuyết
nữ sĩ bảo có những giây đờn ở trong đó sắp đứt
rồi đây. Nó đứt phựt toang ra, không du dương
dư hưởng dư hương dư âm dư thanh dư vị dư
vang gì đâu em ạ em ơi ồ em em ạ
Tại bầu trời trên đầu anh em mang đi đâu một
cái gì trong đó em mang về anh sẽ ngó nhìn
bằng hai mắt mở nhận ra ngay. Cái gì nhỏ tí teo
mà to một cách...
Thôi chết? Nói hoài khản cổ vắng ngắt xung
quanh. Anh nằm im nhắm nghiền mắt lại nghe
mù sương rơi lộp độp ở trong cái tấm linh hồn
ngày nọ anh đã trao ấm áp cho em. Biết răng
chừ đây nói nữa