Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bích Khê » Tinh huyết (1939) » Cuồng và ánh sáng
Ồ! Đừng có ngớp! Mời anh hãy bước.
Qua nơi này là cách biệt trần gian
Điềm anh hoa!
Nức nở tiếng tơ vang
Lùa hết trọi vào trong khung cửa ngọc;
- Trời tôi rộng, mịn màng hơn suối tóc,
Ngả ngớn trong hương xạ hiệp hương thần
Anh bước đi là lảo đảo hai chân
Mắt mất mát và miệng nghe ngồn ngọt.
Đây bay ra! Bay ra... êm rót rót
Anh ghé tai! - tiếng nhạc dẫn hồn hoa
- Cả trăm hoa, phong vị sắc quần thoa.
Đi vào cõi mê ly không bờ bến...
Bước đi anh! Sa gấm trải lòng đường.
Trời tôi rộng. Này đây tầng cửa khác.
Đây dồn ứ muôn sắc màu khoái lạc.
Anh đừng run! Đừng dại! Cũng đừng điên!
Lẹ làm sao! Địa ngục hiện ra liền,
Anh đừng khiếp! - Lòng tôi mang địa ngục
Mình nóng hổi và hơi ran giữa ngực
Tôi mê man ghì lấy một giai nhân.
Hồn say sưa đương cố lột cho trần
Cả sắc đẹp ngời ra như lưỡi kiếm,
Lưỡi lăng líu mất rồi! - tôi đã liếm;
Gì tinh ba trắng rợn sóng làn môi,
Trí thơm tho nên rung động bồi hồi
Trong phút lạ! - mơ hồ xương sọ vỡ...
Trời tôi rộng. Mời anh: bước nữa đi!
Ôi thiên tượng!
Ngai vàng vừa xuất hiện;
Trăng dệt gấm mà sao thêu kim tuyến;
Cả không gian ngời kết ngọc kim cương
Đây thơ lùa báu giữa lòng thương;
Miệng như đàn nói ra thành điệu nhạc
Mắt có phép trào ra hương khoái lạc
Tay hoa tay liền nở chữ phương phi...