Thơ » Nga » Anna Akhmatova
Đăng bởi Hoan Diễn vào 30/06/2023 20:12
Я гашу те заветные свечи,
Мой окончен волшебный вечер, —
Палачи, самозванцы, предтечи
И, увы, прокурорские речи,
Все уходит — мне снишься ты.
Доплясавший свое пред ковчегом,
За дождем, за ветром, за снегом
Тень твоя над бессмертным брегом,
Голос твой из недр темноты.
И по имени — как неустанно
Вслух зовешь меня снова… «Анна!»
Говоришь мне, как прежде, — «Ты».
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoan Diễn ngày 30/06/2023 20:12
Tôi tắt đi những ngọn nến thiêng này,
Chiều huyền diệu ở trong tôi đã hết,
Đao phủ, kẻ giả danh hay người tiên triệu
Và hỡi ôi cả những lời phán quyết,
Tất cả xa rồi - tôi mơ thấy anh.
Chỉ mình anh nhảy múa trước con tàu,
Qua gió mưa, qua tuyết bay vần vũ
Hình bóng anh in trên bờ bất tử,
Tiếng anh vang từ lòng đất âm u.
Và gọi tên tôi như không mệt mỏi
Thêm một lần vang vọng mãi…”An-na!”
Và như xưa anh chỉ khẽ “Em” thôi.