I

Tôi nhận ra những gương mặt tóp vào
Dưới những mí mắt ánh lên nỗi sợ
Như trên trang giấy biết hình văn tự
Trên những má kia hiện nỗi khổ đau.
Như mái tóc từ tro bụi màu đen
Rồi bỗng nhiên hoá thành màu trắng
Và nụ cười trên đôi môi ngoan ngoãn
Trong nụ cười nỗi sợ hãi run lên.
Tôi cầu nguyện không chỉ cho một mình
Cho tất cả những ai cùng ở đó
Trong nắng hè, giữa mùa đông băng giá
Dưới bức tường màu đỏ mắt mù thêm.


II

Giờ điểm danh lại đến gần
Tôi nghe, nhìn và tôi cảm thấy.

Một người, chắc gì người ta dẫn tới
Một người, trên đất không giẫm chân lên.

Và một người, mái đầu đẹp rung rung
Nói rằng: “Đến đây, như về nhà vậy”.

Tôi muốn tên tất cả được gọi lên
Nhưng không còn danh sách, biết đâu tìm?

Dành cho họ tôi dệt nên tấm vải
Từ những lời nghèo, họ chỉ biết lời ngoan.

Tôi nhớ đến họ, khắp nơi và thường xuyên
Không quên họ trong những ngày khổ ải.

Và nếu miệng tôi người ta bắt khoá lại
Không nói ra lời muốn nói trăm triệu dân.

Thì cứ để cho người ta sẽ nhắc tên
Trước cái ngày sẽ điểm danh tôi vậy.

Và ở đất nước này, một lúc nào đấy
Người ta nghĩ rằng sẽ dựng tượng của tôi.

Tôi xin trân trọng rất cám ơn điều này
Nhưng chỉ với một điều – xin đừng dựng tượng

ở nơi tôi sinh ra – gần bên bờ biển
Mối liên hệ với biển khơi đã không còn

Và cũng không ở nơi kín đáo trong vườn
Nơi chiếc bóng an ủi sẽ đi tìm kiếm

Mà ở đây, nơi ba trăm giờ tôi đã đứng
Nơi bao giờ cửa cũng đóng với tôi.

Và tôi sợ rằng trong cái chết của tôi
Quên vang lên khúc nhạc buồn đau đớn.

Quên rằng tôi đã đập cửa ngày xa vắng
Rằng bà già đã tru lên như con thú bị thương.

Mặc cho sự bất động của thế kỉ đồng
Dòng nước mắt tuôn ra như là băng tan chảy

Và bồ câu nhà tù sẽ hát nơi xa xôi ấy
Và những con tàu sẽ nhẹ nhàng bơi trên sóng Nêva.