Đăng bởi kẻ thích làm thơ vào 25/05/2006 08:16, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 13/06/2007 22:16
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã đành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?
Bởi đơn giản thế thôi
Biết làm sao cho được
Khi người thì yêu tôi
Còn tôi yêu người khác.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 27/05/2019 13:17
Đọc thơ Anh Ngọc như chợt được một lần bắt gặp cảm xúc của chính mình, mà đâu phải của riêng mình:
Khi người không yêu taKhổ thơ như trải ra trước mắt chính trái tim và những điều còn ẩn giấu. Ai lại không biết nữa: Yêu mà không được yêu thì đau khổ là chuyện của muôn đời. Yêu đơn phương một người mà chuốc lấy nỗi đau cho riêng mình rõ ràng là chuyện của không ít người. Còn:
Buồn đã đành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế?
Khi ta không yêu ngườiXin đừng giấu cảm xúc của mình nữa. Xin đừng cố tỏ vẻ thờ ơ trước những lời yêu dành cho mình dẫu mình “Không yêu người”. Có tiếc nuối, có bâng khuâng, có hụt hẫng như vừa đánh mất cái gì đó của mình, dẫu mình còn chưa nhận. Nghĩ thật hay người ta trao tặng mình không muốn nhận nhưng trả đi rồi lại thấy bâng khuâng, liệu không muốn nhận hay không thể nhận? Để nhắm mắt tiếc nuối:
Sao cũng buồn đến thế?
là của riêng ai?
Như đánh mất điều gìMắc nợ? Nợ ân tình người trao tặng cho ta, nợ một tình yêu. “Không yêu người” mà như thể mình mắc nợ, cái món nợ có nguyên do. Ai đủ can đảm để cắt xử rạch ròi cái món nợ kia, món nợ của riêng mình hiểu và tự mình nhắc mình. Câu thơ như một sự day dứt, dằn vặt. Chỉ “như thế” thôi nhưng rõ ràng không thể là sự buông xuôi hờ hững trước món quà được tặng.
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương ngườiCó lẽ phải thế, nghĩ mình rồi ắt sẽ nghĩ đến người cái vị kỷ của Anh Ngọc dắt người đọc đến sự đồng vọng cảm xúc của con tim. Thế mới hiểu, ta thương kẻ ăn mày bởi ta sợ một ngày kia ta cũng lâm vào cảnh ăn mày như họ (ý của một nhà thơ dặn con). Còn Anh Ngọc thương người bởi ta từng chịu chứ không phải sẽ chịu. Câu thơ nhờ đó toát lên một tâm sự kín đáo nhưng không kém phần chân thật. Thì ra “cho một người” nhưng cũng là để cho mình. “Hay là ta thương ta” câu thơ chợt buốt đau một câu tự hỏi dành cho mình, một sự hiểu mình đến thương người sâu sắc.
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẳng có gì đâuNói gì? Không nói gì? Nói những bâng khuâng khó tả, nói những tiếc nuối day dứt, nói cái ngổn ngang khi “chợt thấy mình cô đơn”, hay sẽ nói về “ta thương ta từng chịu nhiều hắt hủi?”. Chỉ có thế thôi mà trở thành rắc rối, chỉ có thế thôi mà làm thơ tặng “cho một người”, nhưng cũng chỉ dừng lại được ở đó.
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?