Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương ba
Đăng bởi Tung Cuong vào 24/06/2022 06:46
— Как недогадлива ты, няня! -
«Сердечный друг, уж я стара,
Стара: тупеет разум, Таня;
А то, бывало, я востра,
Бывало, слово барской воли…»
— Ах, няня, няня! до того ли?
Что нужды мне в твоем уме?
Ты видишь, дело о письме
К Онегину. — «Ну, дело, дело,
Не гневайся, душа моя,
Ты знаешь, непонятна я…
Да что ж ты снова побледнела?»
— Так, няня, право ничего.
Пошли же внука своего. —
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 25/06/2022 06:46
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 09/02/2024 12:48
- Sao kém thế, u ơi, không đoán nổi! -
“Bạn thân thiết của u, thì u già cao tuổi,
Mà già thì óc tăm tối, Tanhia à;
Chứ trước kia, nhiều lúc u giỏi mà,
Bá tước nói nhiều khi, u đều hiểu đấy…
”- Ôi u hỡi, u ơi, đâu cần vậy?
Có việc gì cần động não đâu u?
U thấy không, chuyện chỉ là lá thư
Cho người nhận Ônhêghin. “Thì ra là việc ấy,
Con đừng cáu, ơi con yêu biết mấy,
Con biết rồi, u chẳng nhậy, ù lì…
Cơn cớ gì mặt con lại tái đi?”
Thế này nhé, u ơi, chẳng có gì cần hết.
Hãy giục cháu u đi ngay càng tốt. -