Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương ba
Đăng bởi Tung Cuong vào 20/06/2022 07:00
Она зари не замечает,
Сидит с поникшею главой
И на письмо не напирает
Своей печати вырезной.
Но, дверь тихонько отпирая,
Уж ей Филипьевна седая
Приносит на подносе чай.
«Пора, дитя мое, вставай:
Да ты, красавица, готова!
О пташка ранняя моя!
Вечор уж как боялась я!
Да, слава богу, ты здорова!
Тоски ночной и следу нет,
Лицо твое как маков цвет».
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 20/06/2022 07:00
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 30/09/2022 18:59
Không để ý buổi bình minh đang tới,
Nàng ngồi đấy, đầu cúi gằm xuống dưới
Và không in dấu khắc với tên riêng
Lên lá thư nàng vừa mới viết xong.
Nhưng cánh cửa khẽ khàng mở tung ra hẳn,
Người vừa bước vào là u Philipievna đầu bạc trắng
Mang trên khay cốc trà nóng cho nàng.
“Đến giờ rồi, con nhé, dậy đi nào:
Ơi con gái đẹp xinh, con dậy rồi đấy hả!
Ôi chim nhỏ của u dậy sớm quá!
Tối hôm qua, con làm u hãi hết hồn thôi!
Lạy Chúa tôi, giờ thấy con khoẻ rồi!
Vẻ buồn bã đêm qua không còn dấu vết nữa
Khuôn mặt lại rực hổng như hoa anh túc nở”.