Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương hai
Đăng bởi Tung Cuong vào 03/05/2022 07:07
Она любила на балконе
Предупреждать зари восход,
Когда на бледном небосклоне
Звезд исчезает хоровод,
И тихо край земли светлеет,
И, вестник утра, ветер веет,
И всходит постепенно день.
Зимой, когда ночная тень
Полмиром доле обладает,
И доле в праздной тишине,
При отуманенной луне,
Восток ленивый почивает,
В привычный час пробуждена
Вставала при свечах она.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 03/05/2022 07:07
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 20/05/2024 08:48
Nàng thích đợi trên ban công sáng sớm
Mặt trời mọc, là người đầu tiên chào đón
Khi bầu trời còn phủ sáng mờ mờ,
Những chòm sao cứ lặn mất từ từ,
Và trời đất sáng dần lên từng giờ mới
Gió nhẹ thổi như báo tin ban mai tới,
Mỗi phút giây qua đi, một ngày mới bắt đầu.
Mùa đông về, bóng đêm đọng lại mãi, lưu lâu
Phủ hết nửa bầu trời trên thảo nguyên gần kín,
Và đồng cỏ nằm im lìm lười biếng,
Dưới ánh trăng mờ ảo khoác áo sương mù,
Còn chìm say giấc nồng, phương đông vẫn lờ đờ
Giờ quen thuộc, nàng chợt vùng thức giấc
Và trở dậy khi nến, đèn vẫn thắp.