Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương một
Đăng bởi Tung Cuong vào 21/02/2022 05:58
С душою, полной сожалений,
И опершися на гранит,
Стоял задумчиво Евгений,
Как описал себя пиит.
Все было тихо; лишь ночные
Перекликались часовые,
Да дрожек отдаленный стук
С Мильонной раздавался вдруг;
Лишь лодка, веслами махая,
Плыла по дремлющей реке:
И нас пленяли вдалеке
Рожок и песня удалая…
Но слаще, средь ночных забав,
Напев Торкватовых октав!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 21/02/2022 05:58
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 18/04/2024 07:21
Lòng chất chứa mang nhiều tiếc nuối quá
Một tay dựa trên tường kè đá,
Evghênhi đang đứng, dáng trầm ngâm,
Như một người thơ vẽ lên bản thân.
Bốn bề lặng yên; tai chỉ nghe thấy nổi
Lính đêm gác gọi nhau trao đổi
Tiếng bánh xe lăn vọng lại từ xa
Chợt từ đường Milionaya được lan ra;
Một thuyền nhỏ mái chèo đang khua nước,
Thuyền mơ ngủ trên dòng sông nhẹ lướt:
Và ta say với tiếng hát ngân nga
Tiếng tù và, đàn hát nghe vẳng xa…
Nhưng thật ngọt, giữa trò chơi đêm vắng,
Nghe càng rõ âm điệu bài ca Torkvat!
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2022 12:43
Với tâm trạng đầy ưu tư, mệt mỏi,
Tựa một tay lên thành đá ven bờ,
Ônhêgin đứng trầm ngâm không nói,
(Như mọi người thường miêu tả nhà thơ).
Đêm yên tĩnh, bốn xung quanh bàng bạc,
Chỉ thỉnh thoảng tiếng vài anh lính gác
Và tiếng xe đang lọc cọc lăn dồn
Lại bay về từ phố cạnh Miliôn.
Chỉ dưới nước tiếng mái chèo khua nhẹ,
Con thuyền bơi trong ngái ngủ sương mù,
Chỉ tiếng hát và tiếng kèn khe khẽ
Phía chân trời, âu yếm tựa lời ru.
Nhưng đêm vắng, hay hơn và ý nhị
Là bài hát của Tassô người ý.