Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương một
Đăng bởi Tung Cuong vào 21/02/2022 06:51
Как часто летнею порою,
Когда прозрачно и светло
Ночное небо над Невою
И вод веселое стекло
Не отражает лик Дианы,
Воспомня прежних лет романы,
Воспомня прежнюю любовь,
Чувствительны, беспечны вновь,
Дыханьем ночи благосклонной
Безмолвно упивались мы!
Как в лес зеленый из тюрьмы
Перенесен колодник сонный,
Так уносились мы мечтой
К началу жизни молодой.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 21/02/2022 06:51
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 05/02/2024 20:04
Như thường thấy, mỗi khi mùa hè đến,
Trời trong suốt và chan hoà ánh sáng,
Khi màn đêm buông xuống sông Nhêva,
Nước sông soi như mặt kính vui tươi ra
Không hiện rõ khuôn trăng Điana được
Khi nhớ lại chuyện tình nhiều năm trước,
Hồi tưởng về mối tình mới vừa qua,
Lại thấy dâng trào cảm xúc bao la,
Trong im lặng chúng tôi uống say tuý luý
Bằng hơi thở trời đêm đầy thoáng khí!
Như tù nhân đeo gông vẫn mơ màng
Từ ngục tù được thả sang rừng xanh,
Ta bay mãi như trong mơ mong ước
Về lại đoạn đầu đời trẻ trung ngày trước.
Gửi bởi Vanachi ngày 06/03/2022 12:43
Không ít lúc những đêm dài mùa hạ,
Khi trên cao trời rất sáng, trong ngần
Và mặt nước dòng Nêva êm ả
Không soi hình khuôn mặt của Đian,
Chúng tôi đứng bên bờ sông, lặng lẽ
Nhớ cuốn sách cùng đọc chung thời bé,
Nhớ tình yêu ngày trước…bỗng bất ngờ
Lại thấy mình đầy cảm xúc bâng quơ.
Và cứ thế hai chúng tôi im lặng
Say với đêm kỳ ảo, mát, trong lành,
Như người tù đang mang gông lo lắng,
Được ra ngoài đi dạo giữa rừng xanh.
Trong ý nghĩ, chúng tôi bay trở lại
Với buổi đầu cuộc đời xưa êm ái.