Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương ba
Đăng bởi Tung Cuong vào 01/07/2022 07:11
Они поют, и с небреженьем
Внимая звонкий голос их,
Ждала Татьяна с нетерпеньем,
Чтоб трепет сердца в ней затих,
Чтобы прошло ланит пыланье.
Но в персях то же трепетанье,
И не проходит жар ланит,
Но ярче, ярче лишь горит…
Так бедный мотылек и блещет
И бьется радужным крылом,
Плененный школьным шалуном
Так зайчик в озиме трепещет,
Увидя вдруг издалека
В кусты припадшего стрелка.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 01/07/2022 07:11
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 08/02/2024 12:57
Các cô gái hát hò, nhìn lơi lả
Nàng chăm chú nghe tiếng ca vang rộn rã,
Tachiana chờ, thấy sốt ruột cả đáy lòng,
Mong con tim bớt lo lắng vài phần,
Cho hai má đỏ hổng nhạt dần một chút.
Nhưng trong dạ càng xốn xang, bứt rứt,
Má nóng bừng không hề bớt lạnh luôn..
Chỉ thấy như càng bức bối, nóng hơn
Giống con bướm không may, đang vật vã
Đập mãi cánh như ánh cầu vồng rực rỡ,
Nằm trong tay cậu bé thích trêu ngươi
Như thỏ con trong ruộng lúa thấy run rồi
Phát hiện hướng về mình nòng súng săn đang ngắm,
Thợ săn ẩn trong bụi cây đang nhằm thỏ bắn.