Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương bốn
Đăng bởi Tung Cuong vào 01/08/2022 06:03
А что? Да так. Я усыпляю
Пустые, черные мечты;
Я только в скобках замечаю,
Что нет презренной клеветы,
На чердаке вралем рожденной
И светской чернью ободренной,
Что нет нелепицы такой,
Ни эпиграммы площадной,
Которой бы ваш друг с улыбкой,
В кругу порядочных людей,
Без всякой злобы и затей,
Не повторил сто крат ошибкой;
А впрочем, он за вас горой:
Он вас так любит… как родной!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 01/08/2022 06:03
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 06/03/2023 19:30
Thế sao nhỉ? Thì ra. Tôi ru ngủ
Bao ý nghĩ tối đen, trống không cả;
Tôi chỉ cho vào ngoặc nhận xét thêm,
Không có lời vu khống nào đáng khinh hơn
Được nói ra trên gác xép của tên nói láo,
Được giới thượng lưu bôi tro, trát chấu,
Rằng không hề có chuyện xấu xí nào,
Không có bài thơ trào phúng nhạt phèo,
Bạn ta lại nói ra, mà đều cười mỉm,
Ngay trong giới bạn bè toàn người nghiêm chỉnh,
Mà không hề có giận dỗi hay ác ý đằng sau,
Trắng trợn làm sai tới trăm lần nào ít đâu;
Mà tóm lại, bạn bảo vệ ta như trái núi:
Yêu ta thế, như người nhà sao gần gũi!