Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương năm
Đăng bởi Tung Cuong vào 06/07/2022 05:52
Она дрожала и бледнела.
Когда ж падучая звезда
По небу темному летела
И рассыпалася, — тогда
В смятенье Таня торопилась,
Пока звезда еще катилась,
Желанье сердца ей шепнуть.
Когда случалось где-нибудь
Ей встретить черного монаха
Иль быстрый заяц меж полей
Перебегал дорогу ей,
Не зная, что начать со страха,
Предчувствий горестных полна,
Ждала несчастья уж она.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 06/07/2022 05:52
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 27/01/2024 07:49
Mặt tái xám, toàn thân đang run rẩy,
Vừa rụng xuống một ngôi sao - nàng thấy
Bay trên bầu trời tối sẫm như bưng,
Rồi vỡ tan thành nhiều mảnh, - lúc này đây,
Đang bối rối, Tachiana đâm hấp tấp,
Ngay giữa lúc ngôi sao trên đường rơi tiếp,
Trái tim nàng muốn nói hết với nàng, thì
Hoặc nhiều khi đến một chỗ bất kỳ,
Nàng gặp phải thày tu mặc đen sì ở đó,
Hay chú thỏ chạy nhanh trên đồng lúa,
Chợt lao qua vụt cắt trước mặt nàng,
Chưa biết làm gì khi hốt hoảng, hãi hùng,
Trong linh cảm, nghĩ suy đầy đau đớn,
Nàng thấp thỏm chờ điều không may tới sớm.