Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin
Đăng bởi hongha83 vào 23/11/2022 19:38
Раз, полунощной порою,
Сквозь туман и мрак,
Ехал тихо над рекою
Удалой козак.
Черна шапка на бекрене,
Весь жупан в пыли.
Пистолеты при колене,
Сабля до земли.
Верный конь, узды не чуя,
Шагом выступал;
Гриву долгую волнуя,
Углублялся вдаль.
Вот пред ним две, три избушки, -
Выломан забор;
Здесь - дорога к деревушке,
Там - в дремучий бор.
“Не найду в лесу девицы, -
Думал хват Денис: -
Уж красавицы в светлицы
На ночь убрались”.
Шевельнул Донец уздою,
Шпорой прикольнул,
И помчался конь стрелою,
К избам завернул.
В облаках луна сребрила
Дальни небеса;
Под окном сидит уныла
Девица-краса.
Храбрый видит красну деву;
Сердце бьется в нем,
Конь тихонько к леву, к леву -
Вот уж под окном.
“Ночь становится темнее,
Скрылася луна.
Выдь, коханочка, скорее,
Напои коня”.
“Нет! к мужчине молодому
Страшно подойти,
Страшно выдти мне из дому,
Коню дать воды”.
“Ax! небось, девица красна,
С милым подружись!”
“Ночь красавицам опасна”.
“Радость! не страшись!
Верь, коханочка, пустое;
Ложный страх отбрось!
Тратишь время золотое;
Милая, небось!
Сядь на борзого, с тобою
В дальний еду край;
Будешь счастлива со мною:
С другом всюду рай”.
Что же девица? Склонилась,
Победила страх,
Робко ехать согласилась.
Счастлив стал козак.
Поскакали, полетели.
Дружку друг любил;
Был ей верен две недели,
В третью изменил.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 23/11/2022 19:38
Vào một lần mùa trăng
Xuyên màn suơng đêm tối
Chàng Cô-dắc ngang tàng
Dọc sông lên đường vội
Mũ trên đầu màu đen
Tấm áo choàng đầy bụi
Súng đeo đầy hai bên
Guơm thì dài quá gối
Ngựa trung thành hý vang
Chân chồm lên một bước
Bờm dựng như sóng vờn
Rồi phóng về phía trước
Dăm ba nhà hiện lên
Rào giậu đã mục đổ
Đây đường đến làng bên
Nơi rừng thông đứng ngủ
“Nào có ai trong rừng
Đênix mung lung nghĩ
Người đẹp hẳn trong phòng
Gối chăn sắp đi nghỉ”
Đênix giật dây cương
Bàn chân thúc nhè nhẹ
Ngựa lao lên như tên
Hướng mấy nhà nhỏ bé
Trăng dát bạc lung linh
Suơng mờ xa tít tắp
Dưới cửa sổ một mình
Người đẹp buồn, bật khóc
Đênix thấy giai nhân
Tim rộn ràng muốn vỡ
Ngựa như thể quen chân
Đến ngay bên cửa sổ
“Trời thì khuya mất rồi
Trăng đã lặn sau núi
Ra đây, người đẹp ơi!
Cho ngựa anh uống với!”
“Không đâu, hỡi chàng trai
Đến gần anh không thể
Sợ một mình ra ngoài
Giúp ngựa anh, càng thế!”
“Không đâu, người đẹp ơi!
Hãy cùng anh bầu bạn”
“Đêm sợ lắm, anh ơi!”
“Với anh vui bất tận”
“Nào em hãy quên đi
Nỗi sợ vô hình đó!
Nào em hãy ra đi
Chớ phí thời gian nữa!
Hãy ngồi lên ngựa hồng
Cùng anh đi đây đó
Em hạnh phúc vô cùng
Bên anh, thiên đường nhỏ!”
Người đẹp bỗng xiêu lòng
Nỗi sợ đâu biến mất
Lên ngựa rồi đi cùng
Cô-dắc vui ngây ngất
Họ lao đi, bay đi
Họ yêu nhau đàm thắm
Hai tuần nặng lời thề
Tuần thứ ba chia ly