Thơ » Nga » Aleksandr Blok
Đăng bởi hongha83 vào 26/11/2012 21:13
Марии Павловне Ивановой
Под насыпью, во рву некошенном,
Лежит и смотрит, как живая,
В цветном платке, на косы брошенном,
Красивая и молодая.
Бывало, шла походкой чинною
На шум и свист за ближним лесом.
Всю обойдя платформу длинную,
Ждала, волнуясь, под навесом.
Три ярких глаза набегающих -
Нежней румянец, круче локон:
Быть может, кто из проезжающих
Посмотрит пристальней из окон...
Вагоны шли привычной линией,
Подрагивали и скрипели;
Молчали желтые и синие;
В зеленых плакали и пели.
Вставали сонные за стеклами
И обводили ровным взглядом
Платформу, сад с кустами блёклыми,
Ее, жандарма с нею рядом...
Лишь раз гусар, рукой небрежною
Облокотясь на бархат алый,
Скользнул по ней улыбкой нежною...
Скользнул - и поезд в даль умчало.
Так мчалась юность бесполезная,
В пустых мечтах изнемогая...
Тоска дорожная, железная
Свистела, сердце разрывая...
Да что' - давно уж сердце вынуто!
Так много отдано поклонов,
Так много жадных взоров кинуто
В пустынные глаза вагонов...
Не подходите к ней с вопросами,
Вам всё равно, а ей - довольно:
Любовью, грязью иль колесами
Она раздавлена - всё больно.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tặng hương hồn Maria Paplôpna Ivanôva
Bên đường sắt, dưới hào cỏ ngập
Cô nằm đó và nhìn lên như vẫn sống bình yên
Trong tấm khăn hoa trùm che bím tóc
Thật đẹp xinh và cũng thật trẻ trung
Thường cô ta vẫn bước đi, dáng đi đường bệ
Đến đón tiếng ầm ầm và còi thét phía sau rừng
Dạo một lượt khắp sân ga dài tít tắp
Cô ta đứng chờ dưới vòm cửa, lòng hồi hộp bâng khuâng
Ba con mắt chói ngời lao chạy tới
Cặp má hồng dịu thêm, búp tóc quăn thêm
Rất có thể, một khách đi tàu lướt qua nào đó
Qua cửa toa chăm chú dõi nhìn
Toa nối toa, kéo đi theo tuyến đường quen thuộc
Bánh xe lăn bật nẩy, rền rĩ trên ray
Toa vàng, toa xanh lam yên tĩnh
Trong các toa xanh lá cây kẻ khóc người cười
Những con người bơ phờ đứng đằng sau kính cửa
Ánh mắt thờ ơ bao quát đưa nhìn
Cái sân ga, thửa vườn với những bụi cây tàn úa
Và cô ta, viên cảnh sát đứng bên
Chỉ một lần có chàng sĩ quan khinh kỵ
Chống cánh tay khinh mạn bên sườn áo nhung hồng
Lướt nhìn cô ta với nụ cười êm ái
Lướt nhìn qua - và tàu lăn tới xa xăm
Cũng như vậy tuổi xuân phí hoài đã trôi qua đi mất
Kiệt sức đi trong những mơ mộng hão huyền
Rồi u sầu đường trường, sắt thép
Rú rít lên xé nát con tim
Nhưng có gì đâu - từ lâu tim đã bị moi trống rỗng
Đã trao đi biết bao nhiêu cái cúi chào
Đã ném đi biết bao nhiêu ánh mắt nhìn thèm khát
Cho những cặp mắt vô tri vô giác
Thôi đừng đến hỏi han gì cô ta nữa
Với các người thế nào cũng xong, với cô thế là quá đủ
Dù bị tình yêu, nhơ bẩn xéo dày hay bánh tàu đè đi nữa
Thế nào cô cũng vẫn đớn đau