Chiếc xà lan cuộc đời
Đã mắc vào bãi cạn
Tiếng người kêu cứu nạn
Vang lên tự đàng xa
Bài ca và nỗi lo
Trên mặt sông trống trải
Có một người to khoẻ
Áo dạ xám bước vào
Đẩy bánh lái con tàu
Cánh buồm anh giương rộng
Cầm câu liêm vội ném
Anh ghé ngực ấn vào
Và đỏ chói đuôi tàu
Từ từ quay đầu lại
Những mái nhà sặc sỡ
Cứ vùn vụt lướt qua
Kìa họ tận phía xa
Lướt đi vui hớn hở
Chỉ còn ta ở lại
Họ không cho theo cùng!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)