Thơ » Nga » Aleksandr Blok
Đăng bởi cacbacrabot vào 28/05/2007 06:03, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 26/11/2012 19:02
Своими горькими слезами
Над нами плакала весна.
Огонь мерцал за камышами,
Дразня лихого скакуна...
Опять звала бесчеловечным,
Ты, отданная мне давно!..
Но ветром буйным, ветром встречным
Твое лицо опалено...
Опять - бессильно и напрасно -
Ты отстранялась от огня...
Но даже небо было страстно,
И небо было за меня!..
И стало все равно, какие
Лобзать уста, ласкать плеча,
В какие улицы глухие
Гнать удалого лихача...
И все равно, чей вздох, чей шепот,-
Быть может, здесь уже не ты...
Лишь скакуна неровный топот
Как бы с далекой высоты...
Так - сведены с ума мгновеньем -
Мы отдавались вновь и вновь,
Гордясь своим уничтоженьем
Твоим превратностям, любовь!
Теперь, когда мне звезды ближе,
Чем та неистовая ночь,
Когда еще безмерно ниже
Ты пала, униженья дочь,
Когда один с самим собою
Я проклинаю каждый день,-
Теперь проходит предо мною
Твоя развенчанная тень...
С благоволеньем? Иль с укором?
Иль ненавидя, мстя, скорбя?
Иль хочешь быть мне приговором? -
Не знаю: я забыл тебя.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi cacbacrabot ngày 28/05/2007 06:03
Bằng nước mắt cay đắng của mình
Mùa xuân khóc về em và anh đấy.
Ngọn lửa nhỏ lập loè sau bãi sậy
Làm bực mình chú ngựa tinh ranh...
Giờ lại gọi lên tên kẻ bất nhân
Em đã thuộc về anh từ lâu lắm!..
Nhưng một cơn gió ngược điên cuồng
Đã làm cho mặt em đen sạm...
Lại bất lực và chỉ bằng thừa
Em từ bỏ, em tránh xa bếp lửa...
Nhưng ngay cả bầu trời biết say mê
Thì bầu trời cũng sẽ vì anh đó!..
Và thế nào cũng được, dù cho
Môi nào hôn, bờ vai nào ve vuốt
Và dù cho đường phố nào hững hờ
Xua đuổi đi kẻ ngang tàng ngỗ ngược…
Dù tiếng thì thầm, hơi thở của ai
Không còn em ở đây, có thể lắm
Chỉ con ngựa không đều đều tiếng giậm
Có vẻ như đã từ chốn xa xôi...
Chỉ vì trong một giây phút cuồng điên
Ta chịu theo, ta đầu hàng mãi mãi
Em tự hào sự huỷ diệt của mình
Em hãnh diện với mối tình ngang trái!
Và bây giờ những ngôi sao gần lại
Hơn trong cái đêm dữ dội cuồng điên
Khi đã gần thêm quá đỗi, quá chừng
Em ngã xuống, em hạ mình như vậy.
Khi một mình anh, chỉ có một mình
Cứ mỗi ngày anh vẫn hay nguyền rủa
Bây giờ đang đi qua trước mặt anh
Cái bóng em không còn thiêng liêng nữa…
Là ân huệ? Hay là lời mắng mỏ?
Hay hận thù, hay ân oán, đau thương?
Hay là em muốn kết tội cho anh?
Giờ anh đã quên em, không biết nữa.