Thơ » Ba Lan » Adam Zagajewski
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 23/02/2019 15:59
Bạn bè tôi đợi tôi,
mỉa mai, buồn bã mỉm cười.
Đâu rồi những cung điện trong suốt
chúng mình định xây—
đôi môi họ nói,
những đôi môi già.
Đừng lo, bạn ơi,
những cánh diều rực rỡ
vẫn bay trong bầu trời thu,
vẫn đưa chúng ta
đến nơi mùa gặt bắt đầu,
đến ngày tươi sáng—
nơi đôi mắt sẹo
mở.